Tại sao ngài Rưphat bị ngứa?

– Alô Alô!… Anh Rưphat đấy à? Chào anh! Anh biến đi đâu đấy? Mấy hôm nay chẳng thấy mặt đâu cả?

– Anh Kêmal đấy à? Chà, anh Kêmal ơi…

– Bữa tiệc ở nhà ông tỉnh trưởng không thấy anh, tôi cảm thấy hơi lo lo. Rồi mấy tối ở nhà bạn bè cũng không thấy. Thiếu anh nên chơi bài bê-dích mất cả vui. Anh vẫn khỏe đấy chứ?

– Tốt nhất anh đừng hỏi sức khỏe tôi làm gì?

– Anh bị làm sao à?

– Ốm, tôi bị ốm…

– Chết chửa! Cầu thánh Ala cho anh chóng bình phục? Anh làm tôi lo quá! Thế anh bị bệnh gì vậy?

– Tôi bị lên mày đay?

– Cái gì?

– Mày đay…

– Mày đay à? –

– Phải, tôi bị ngứa, anh hiểu không? Ngứa không sao chịu nổi!

– Thế à? Chết thật! Thế ngứa chỗ nào?

– Không có chỗ nào không ngứa?

– Lạy thánh Ala! Thế cái bệnh đó gọi là mày đay à?

– Phải, các bác sĩ nói vậy.

– Thế sao anh lại bị bệnh ấy, anh có biết không?

– Tôi cũng không biết tại sao nữa. Cách đây mấy hôm nhà tôi có nấu món gà tây hầm. Ngon quá, bỏ vào miệng là tan ngay. Tôi không kiềm chế được: ăn luôn ba miếng. Anh bảo có thể vì vậy mà bị không?

– Anh nói gì? Ăn có ba miệng gà hầm mà bị lên mày đay á? Thế thì tôi bị mày đay từ lâu rồi. Tôi xơi hết cả con cũng chả làm sao cả.

– Vẫn không bị ngứa?

– Không.

– Trước món gà hầm tôi còn ăn món rán…

– Món gì rán?

– Gan rán.

– Gan rán? Có ai nói ăn gan rán bị ngứa bao giờ! Tôi còn ăn thứ khác nữa, nhưng không làm sao nhớ được là món gì. Lúc đầu, để cho ngon miệng, tôi có làm một đĩa salat dưa chuột trộn tỏi.

– Anh bạn ơi, ăn tỏi chỉ có buồn ngủ thôi, không thể ngứa được.

– Ngủ gì mà ngủ! Tôi ngứa suốt đêm không sao ngủ được. Cầu cho các anh đừng ai bị như tôi. Lúc tráng miệng tôi có ăn một ít chè khan-va.

– Chắc ngon lắm!

– Ngon thì ngon rồi! Nhưng khắp người cứ mẩn hết cả!

– Bạn ơi, món khan-va có tội tình gì. Tối hôm qua tôi sơi hết cả hai đĩa mà có làm sao đâu. Nguyên nhân là ở thứ khác đấy…

– Phải… Nhưng thứ nào nhỉ? Bữa tối qua nhà tôi làm món cá rô rưới mai-ô-ne…

– Cá rô sốt mai-ô-ne thì có gì hại? Theo kinh nghiệm của tôi thì món ấy hoàn toàn vô hại.

– Nhưng tôi ăn một lúc hai con?

– Ăn cả hai mươi con cũng không làm sao? Đã rưới mai-ô-ne thì không sao cả? Tôi mê món ấy lắm?

– Lạy trời cho tôi bình phục, tôi với anh sẽ cùng đi ăn món ấy…

– Chỉ mong anh chóng khỏi đi. Vậy là anh không đoán ra tại sao anh bị ngứa à?

– Này, hay tại món khoai tây rán rưới váng sữa nhỉ?

– Vớ vẩn! Món ấy cũng là món khoái khẩu của tôi.

– Nhưng tôi ăn đến bốn miếng váng sữa khô.

– Lẽ nào lại nổi mẩn vì váng sữa khô được?

– Thế thì vì cái gì?

– Anh chắc còn ăn cái gì khác.

– Nhưng tôi không ăn món gì hại cả. Vài quả chuối, mấy hạt hồ đào.

– Nhiều không?

– Không nhiều lắm.

– Hồ đào là thuốc chữa bệnh, không thể có hại được. Nó là loại hạt rất bổ…

– Thế thì vì đâu được?

– Có thể bác sĩ nhầm, anh chẳng bị này đay quái gì cả!

– Cũng có thể, nhưng người tôi cứ ngứa ran hết cả.

– Không phải cứ nổi mẩn là bị mày đay đâu…

– Thế thì tôi bị cái gì?

– Có khi là bệnh khác đấy!

– À, tôi nhớ là trước khi đi ngủ tôi có ăn vài quả hồ trăn tử và hạnh nhân nữa… Có khi tại mấy quả ô mai chết tiệt ấy…

– Làm gì có chuyện. Tối nào tôi chả ăn hạnh nhân…

– Mà không bị ngứa?

– Kh-ô-ô-n-g… Chúng chỉ bồi bổ thêm sức khỏe…

– Hay là tôi bị vì sữa. Trước khi ngủ bao giờ tôi cũng uống một cốc đầy. Mà tối hôm qua tôi lại uống những hai cốc…

– Sữa thì quá tốt có làm sao. Dù anh có uống bao nhiêu cũng chả thể ngứa được.

– Sáng ra tôi lại làm hai quả trứng gà đánh sữa. Anh bảo có thể vì thế mà bị không?…

– Nếu thế thì tôi bị ngứa ba chục năm nay rồi!

– Còn buổi tối trước nữa tôi ăn trứng cá đen với phomát cừu, hay có thể là phomát Thụy Sĩ, tôi không nhớ chính xác, nhưng ăn khá nhiều.

– Trứng cá đen ăn bao nhiêu cũng chả làm sao hết.

– Có thể là vây. Nhưng thế cái mày đay ấy là do đâu?

– Anh cố nhớ lại cho kĩ, anh còn ăn món gì nữa không?

– Gì nữa? Gì nữa? Đến ngay tối qua ăn gì tôi còn không nhớ nổi nữa, huống hồ cách đây cả tuần. Hay là món rau trộn dấm có gây ngứa không? Vì khi ăn cừu rán tôi có ăn kèm rau trộn dấm.

– Rau gì?

– Cà tím trộn dấm và váng sữa. Ngon quá tôi không nhịn được, ăn luôn sáu, bảy miếng.

– Trộn váng sữa à?

– Phải.

– Thế thì không sao. Đó là món nhẹ. Còn gì nữa không?

– Sau đó là mì sợi… với phomát rán. À này, hay là do ăn dấm?

– Anh bảo sao, anh uống dấm à?

– Không, chỉ là món ấy có rưới qua tí dấm.

– Không… salat thường trộn dấm, không bị làm sao cả.

– Trong món salat ấy có cả hạt tiêu và ớt nữa. Nhưng tôi luôn uống kèm nước khoáng.

– Anh còn ăn món gì nữa không, cố nhớ lại đi…

– Còn ăn uống gì không à? Còn ăn gì không à? Tôi không uống gì nữa, chỉ có làm một li uytxki pha sô đa thôi. À phải, ở tiệm ăn tôi và một người bạn ăn mỗi người một bát súp kêbap, sau đó ba miếng bánh pêtsô. Món chả nướng với cơm, cháo lúa lạch. Tôi đổ khá nhiều mù tạt. Tôi thích ăn thịt với mù tạt… Giá anh nhìn thấy tôi lúc này, một tay thì cầm điện thoại, tay kia thì gãi liên tục!… À, tôi còn ăn bánh rán nữa, hay là vì thế chăng? Rồi lại cả salat cá trộn trứng nữa… nhưng thường món ấy có bị làm sao đâu…

– Phải…

Hay là món súp đậu? Cách đây mấy hôm tôi thèm quá. Vợ tôi khuyên không nên ăn, bà ấy bảo món ấy nóng. Nhưng tôi cứ chén. Bà ấy nấu ngon lắm.

– Anh ăn nhiều không?

– Không, hai đĩa thôi…

– Thế bác sĩ bảo sao?

– Tôi kể hết cho bác sĩ như vừa kể cho anh. Ông ta bảo tôi: ”Không phải do thức ăn, ông không ăn phải cái gì có hại cả…” Hay là, do món dưa muối?

– Dưa muối nào?

– Các loại khác nhau… Hay là tại món mứt đào?

– Nếu vì mứt đào mà ngứa thì các cửa hiệu bánh kẹo đóng cửa từ lâu rồi?

– Thế thì vì cái quái gì mà tôi lên mày đay khắp người thế này nhỉ?

– Anh cố nhớ xem: vài ngày nay anh còn ăn gì nữa không?

– Chả còn ăn gì nữa. Anh biết đấy, tôi bị kém ăn…

– À này, mấy ngày vừa qua anh có ăn bánh mì không?

– Bánh mì á?

– Ư bánh mì…

– Bánh mì gì?

– Bánh mì bình thường, người ta vẫn nướng ở lò ấy.

– Bánh mì là đồ nặng tôi hay bị béo ra vì bánh mì. Thường tôi chỉ ăn một miếng bánh mì rán. Miếng bé tí thôi, hay một mẩu bánh mì Pháp… Hôm vừa rồi nhà chúng tôi có khách. Không còn tí bánh mì Pháp nào. Ở cửa hàng cũng lại hết bánh mì rán. Thế là tôi đành ăn nửa miếng bánh mì thường.

– Thế là rõ rồi … Anh bị ngứa chính là vì thế đấy. Bánh mì thường không phải ai cũng ăn được? Phải quen mới được. Thế anh có bảo bác sĩ là anh ăn bánh mì thường không?

– Không, tôi quên… May anh nhắc tôi nhớ ra. Bây giờ tôi mới biết tại sao bị mày đay… Ngứa đến sứt thịt ra. Giá anh nhìn thấy tôi!

– Ơn thánh Ala là anh mới chỉ ăn nửa cái, nếu anh ăn cả cái chắc anh đã phải lăn ra đất mà gãi như ngựa rồi… Thôi anh đi nằm đi, chúc anh mau khỏe!

– Cám ơn anh!

– Tôi sẽ còn gọi điện cho anh. Tạm biệt!

– Cầu thánh Ala cho anh khỏe mạnh. Tạm biệt!

THÁI HÀ dịch