Một đêm khủng khiếp

Làm sao tôi có thể ngờ được rằng có ngày nào đó tôi lại bị ra hầu toà bởi các quốc vương và hoàng đế? Các bạn hẳn đã nghe nói về quốc vương Ai Cập Faruk, người đã bị chính thần dân nước mình đuổi ra khỏi vương quốc? Và vợ của quốc vương không sinh được cho ông những đứa con trai, thế là bà bị ông ruồng bỏ. Sau đó, quốc vương Iran phế truất hoàng hậu của mình cũng chỉ vì lý do như vậy.

Nhân chuyện đó tôi bèn viết một bài châm biếm về số phận các bà hoàng đôi khi cũng hẩm hiu như thế nào. Vì tôi còn viết về đề tài gì được nữa? Viết về những đồng bào của tôi thì chắc chắn chẳng bao giờ được in! Dù tôi có viết về cái gì đi nữa sẽ bị đưa ra toà ngay! Chính vì thế tôi đành phải viết về các hoàng hậu, quận chúa nước khác.

Vậy mà ai ngờ cả hai bà hoàng kiện tôi ra toà. Các vị đại sứ của họ ở Ăngcara gửi công hàm cho Bộ ngoại giao nước tôi cực lực phản đối, tuyên bố rằng bài báo của tôi có thể là nguyên nhân khiến quan hệ giữa nước tôi và nước họ xấu đi. Thế là vụ kiện được khởi tố và tôi bị đưa ra toà xét xử.

– Anh đã xúc phạm đến quốc vương và hoàng hậu!

– Không, tôi không xúc phạm!

– Anh xúc phạm!

– Tôi không xúc phạm!

Chúng tôi mặc cả với nhau rất lâu tại toà, cuối cùng tôi đành chấp nhận sáu tháng tù. (Tôi rất muốn biết người dân Ai Cập có biết tin tôi bị ngồi tù chỉ vì vị cựu hoàng đế của họ hay không?)

Câu chuyện tôi kể cho các bạn dưới đây xảy ra đúng vào thời gian tôi bị ngồi tù đó.

Tình cảnh trong tù của tôi thật bi đát. Dù có xoay xoả cách nào tôi cũng không có một xu, không có ai đến thăm và gửi quà cho tôi? Nhưng bị tù như tôi người ta chỉ giễu cợt!

Thậm chí nhiều người còn ghen tức vì tôi chỉ bị có sáu tháng. Bởi có người bị kết án đến hai mươi, ba mươi năm. Vì thế họ bảo tôi:

– Sáu tháng? Có thế mà cũng ca cẩm! Anh cứ xoay người sang trái, rồi xoay người sang phải là hết sáu tháng ngay!

Mà đúng thật, vì khi ngồi tù, mỗi lần trở mình xoay người anh sẽ làm thật chậm rãi. Quay sang phải là mùa hè, quay sang trái là đã là mùa đông. Bởi bốn mùa trong tù còn có thể trôi qua theo cách nào khác được nữa!

Mọi chuyện kể ra cũng không sao, duy chỉ có điều là không có tiền mua chè và thuốc lá. Thỉnh thoảng Hội chữ thập đỏ cũng vào phân phát thức ăn. Và anh cứ việc cầm thìa đi theo anh Chữ thập đỏ. Nhưng ở ngoài vợ con đang đói. Chữ thập đỏ không thể cứu trợ họ được. “Cho thế mới đáng đời, lão già ngu ngốc, – tôi thầm trách mình – Tự dưng dính dáng vào mấy bà hoàng, bà chúa!”.

Bỗng tôi nghe được tin: nếu tôi xin lỗi, người ta sẽ trả tự do cho tôi. Tôi suy nghĩ: Không! Chuyện đã đến nước này thì cứ mặc kệ, tôi sẽ không xin lỗi gì hết! Tôi cương quyết ngồi tù hết thời hạn. Đấy, các bạn thấy tôi dũng cảm, kiên cường thế đấy!

Nhưng thời buổi này người ta đâu có coi lòng dũng cảm ra cái quái gì! Thôi, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, mà phải tìm cách làm việc: phải viết báo, rồi gửi người quen đưa đến các báo và tạp chí. Thế là tôi bắt đầu bí mật viết báo. Các bài báo của tôi không ký tên, nhưng qua giọng văn người ta vẫn nhận ra tác giả là tôi thế nên một hôm ông giám ngục cho gọi tôi đến. Ông ta là người tốt, đã có hai đứa con: con trai đang học trung học, còn con gái học ở Đại học tổng hợp. Ông ta bảo các bài báo của tôi có thể khiến ông ta bị liên lụy – có thể ông sẽ bị đổi về tỉnh lẻ. Và như thế việc học hành của mấy đứa con sẽ bị dở dang…

– Anh hãy thương mấy đứa con tôi! – Ông ta van xin tôi.

Lạy thánh Ala! Tôi biết thương ai đây: con tôi hay con ông giám ngục? Thôi được, tôi sẽ thương mấy đứa con ông ấy, nhưng còn mấy đứa con tôi thì ai thương đây? Phải thú thật rằng tôi vẫn phải thương mấy đứa con tôi trước, vì thế tôi vẫn tiếp tục viết. Thế là người ta bắt đầu tìm cách ngăn chặn các mối liên hệ của tôi với bên ngoài. Nhưng ngăn chặn cách mấy thì các bài báo của tôi vẫn tiếp tục xuất hiện. Các vị xếp toà, tất nhiên, bắt đầu điều tra. Một vị thẩm phán đến gặp tôi, và với nụ cười dịu dàng, ông ta hỏi tôi làm cách nào chuyển được bài báo ra ngoài. Tôi bèn hỏi ông ta, thế làm cách nào mà dao găm và herôin vẫn tuồn được vào trong tù? Bởi nếu đám tù nhân có cách nhận được hêrôin và vũ khí thì tôi cũng có cách chuyển các bài báo ra ngoài…

Vị thẩm phán cười rất hồn nhiên, còn tôi thì bị nhốt vào biệt khám. Đối với dân nghiện ma tuý thì các phòng giam chung hơi thiếu, nhưng vì chỉ có mình tôi viết báo, nên chọn một phòng riêng cho tôi không thành vấn đề.

Người ta chỉ cho phép tôi ra ngoài vào những ngày thăm viếng, còn sau đó lại khoá chặt phòng lại. Với lại, cũng chẳng có ai đến thăm viếng tôi, hoặc giả có thăm viếng thì cũng toàn đến tay không. Mà các bạn biết đấy, suốt ngày thui thủi một mình không có người nói chuyện nặng nề biết chừng nào! Nhất là đối với người thích nói chuyện như tôi. Suốt ngày cứ đi đi lại lại trong buồng, xin ra ngoài đi vệ sinh, rồi lạị bị nhốt trở lại…

Thời gian như ngừng trôi! Tiền không có, không có gì hết. Hát mãi cũng chán. Gào mãi rồi cũng khản cổ. Ước gì người ta đưa thêm một người nữa vào buồng tôi… cho dù là tên ăn thịt người cũng được… Thậm chí một con quỉ dữ cũng được. Tôi đồng ý hết! Miễn sao có người để nói dăm ba câu. Cứ tối tối viên cai ngục đi kiểm tra biệt khám. Tôi gợi chuyện với hắn, nhưng hắn không bắt chuyện. Hắn cứ im lặng quan sát buồng giam, im lặng đóng cửa, gài then sắt kêu loảng xoảng, rồi im lặng bỏ đi.

Tôi phải sống đơn độc thế đúng ba tháng, còn một tháng nữa thì mãn hạn tù. Đúng ngày hôm đó tôi được người đến thăm. Anh ta mang cho tôi không biết bao nhiêu thứ! Nào thuốc lá, nào nho, nào dưa hấu, dưa bở, rồi lại cả bơ, pho mát, cà chua và mứt quả nữa. Căn buồng của tôi bỗng chốc biến thành một cửa hàng thực phẩm. Tôi chén một bữa thoả thuê, nhét làn thức ăn vào gầm giường, rồi khoan khái ngồi nghỉ. Chỗ thức ăn ấy chắc cũng đủ cho tôi cả tháng. Bây giờ chỉ cần có người để nói chuyện…

Đêm đến. Trong buồng bắt đầu lạnh. Tôi ngồi xuống tấm phản, choàng chăn dạ lên vai và bắt đầu làm thơ. Bỗng có tiếng khoá kêu lách cách, tiếng cửa sắt mở rin rít và có hai người bước vào. Một trong số đó là viên cai ngục.

– Tên này sẽ ở đây! – Viên cai ngục buông sõng một câu bảo tôi rồi bỏ đi ngay.

Vậy là cuối cùng tôi không phải sống một mình! Tôi hạnh phúc quá!

– Mời anh ngồi!… – Tôi nói và bắt đầu quan sát gã mới đến.

Trời ơi!… Người ngợm hắn trong mới kinh khủng làm sao! Ngắn ngủn, lùn tì, béo mập, trông như người vuông, lúc hắn đi người cứ lắc lư như con bò mộng vừa ăn quá no. Hắn hoàn toàn không có cổ. Cái đầu vuông như mọc thẳng từ thân người. Cặp mắt ti hí, lười biếng đảo đi đảo lại rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

– Chào anh bạn, mong cho thời hạn của bạn chóng hết – Tôi lên tiếng.

– Cầu thánh Ala! – Giọng hắn vừa ồm ồm, vừa rè rè.

“Lạy trời, may quá! Hắn biết nói, nghĩa là dù sao vẫn là người!”.

Ngồi đi, – tôi mời hắn lần nữa. – Thế bạn vào đây vì tội gì vậy?

– Tớ “thịt” một thằng lợn! – Hắn đáp, đoạn nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi gai hết người.

– Thế… tên bạn là gì

– Beni Tatgi.

– Đừng buồn, ông Tatgi!

– Đừng gọi tớ là “ông”, tớ cáu đấy!

– Thôi được, anh Tatgi!

– Đừng gọi tớ là “anh”, tớ điên tiết đấy… – Thế chuyện xảy ra ở đâu?

– Ở nhà thương điên…

“Càng ngày càng gay go hơn…” – Tôi lại bắt đầu thấy lạnh xương sống.

– Vào thời gian nào?

– Chập tối nay… Tớ bóp cổ nó, thế là bị tóm vào đây.

– Ai – ai – ai!…

– “Ai – ai – ai” cái gì?…

– À không, ấy là tớ muốn nói mọi chuyện thế là tốt! Cầu thánh Ala cho cậu lúc nào cũng gặp may!

Chúng tôi im lặng. Tôi khẽ nhìn trộm hắn, bụng nghĩ thầm:

“Chết rồi! Nguy cho mình rồi… Làm cách nào cho hắn vui vẻ lên một tí đây?…”

– Nhưng nguyên do là tại làm sao?

– Hôm nay ở nhà thương điên là ngày thăm viếng. Thằng lợn ấy được người nhà tiếp tế cho một tảng xúc xích. Hắn nhét ngay xuống dưới gối. Cứ hễ trông thấy thằng nào nhét cái gì xuống dưới gối hay gầm giường là tớ nổi máu điên. Có ai tiếp tế cái gì phải bỏ ra cho mọi người cùng ăn chứ! Thế là đang lúc hắn ngủ, tớ bóp cổ hắn!

– Ông Tatgi này, ông làm thế là đúng lắm! À này, ông ăn nho không? Có cả bơ và xúc xích đấy…

– Tớ đã nói rồi, đừng gọi tớ là “ông”, tớ điên tiết đấy.

Chúng tôi im lặng. “Ôi lạy thánh Ala, con phải cư xử thế nào bây giờ!…”

– Nghĩa là, chuyện xảy ra ở nhà thương điên?

– Phải.

– Kể cũng ngạc nhiên đấy!

– Ngạc nhiên cái gì?

– Vì tớ thấy cậu là người hoàn toàn bình thường. Sao lại phải vào nhà thương điên nhỉ?

– Lúc đầu tớ bị giam ở trại này. Ở đây tớ đã giết một thằng, thế là bị đưa vào nhà thương điên.

– Ai – ai – ai! Thật là bất công! Thế cậu giết thằng cha ấy vì… lý do gì?

– Tớ bị quẳng vào một căn buồng, bị cùm chân… Sau đó người ta tống thằng cha ấy vào cùng buồng tớ. Có lần người ta mang đến cho hắn một hộp mứt. Tớ theo dõi, thấy hắn nhét ngay vào gầm giường. Cứ nhìn thấy cảnh ấy là tớ sôi máu. Có ai đem tiếp tế cái gì phải bỏ ra cho mọi người cùng ăn! Vậy là đêm đến, lúc hắn ngủ, tớ “thịt” luôn.

– Ông Tatgi, ông làm thế là rất đúng! Cầu thánh Ala…

– Đã bao lần tớ nói rồi: đừng gọi tớ là “ông”, kẻo tớ lại điên lên đấy!

– Tôi vội vàng lôi ngay lọ mứt trong làn ra đưa mời hắn.

– Cậu nếm thử đi!

Chúng tôi lại im lặng. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Nếu tôi gọi người tới cứu chắc chắn hắn sẽ thịt tôi trước khi người ta kịp đến.

– Sao người ta lại có thể tống vào xà lim một người như cậu nhỉ? Thật không thể tưởng tượng được…

– Tớ giết một thằng trong khám nên mới bị vào xà lim.

– Chuyện thế nào?

– Chả thế nào cả…

– Nghĩa là cậu đã làm đúng! Cầu thánh Ala cho cậu sức lực để tiếp tục các việc công bằng! À, mà xin lỗi hỏi cậu một câu, thế vì chuyện gì mà cậu giết thằng cha ấy?

– Vào ngày thăm viếng người nhà mang đến cho hắn một quả dưa hấu. Hắn…

– Nhét ngay vào gầm giường?

– Sao cậu biết?

– À không… ấy là tớ đoán vậy thôi…

– Ban đêm khi hắn ngủ, tớ cho hắn “tiêu” luôn!

Tôi vội vàng lôi ngay dưa hấu và dưa bở trong làn ra.

– Xin mời cậu cứ tự nhiên. Cậu ăn cả hai thứ đi, đừng khách sáo… Thử nghĩ coi, cuộc đời thật là bất công!… Một người tử tế như cậu mà lại bị vào tù! Làm sao lại có chuyện như thế được nhỉ?

– Ở ngoài tớ giết một thằng, rồi bị người ta tống giam. Tớ với hắn sống chung một buồng. Và dưới gầm giường của hắn…

– Rồi chờ đến khi hắn ngủ, cậu đã…

– “Thịt” hắn. Nhưng sao cậu biết?

– À vô tình thôi… Cậu đừng để ý…

Trời ơi, làm sao tôi sống được đến sáng mai với gã ăn thịt người này đây? Chắc chắn người ta cố tình đưa thằng này vào buồng tôi để hắn kết liễu đời tôi đây…

– Mời cậu ăn hết đi, đừng để thừa làm gì…

Suốt năm tháng mọi người đến thăm tôi đều đến tay không. Vừa đúng hôm nay mới có người tiếp tế thì lại… Tôi đã định ăn dè cho hết tháng cuối cùng trước khi được thả…

Cả đêm hôm trước tôi đã thức ngồi viết báo nên bây giờ mắt díp lại. Nhưng nếu tôi thiếp đi thằng cha kia sẽ thịt tôi ngay… Nếu hắn tấn công tôi thì biết làm sao bây giờ đây? Tôi sẽ lấy cái làn chụp vào đầu hắn, sau đó chùm thêm cái chăn vào… Rồi chúng tôi sẽ quần nhau cho đến sáng… Không, tôi làm sao đủ sức cầm cự với hắn đến sáng được!…

Tôi bèn đưa cái chăn cho hắn:

– Cậu đi ngủ đi!

– Tớ không buồn ngủ, cậu cứ “giấc” đi!

Hắn không ngủ – thế này thì nguy to rồi… Tôi hơi ngả lưng xuống và bắt đầu đề phòng mọi chuyện.

– Tổng cộng tớ “thịt” có bốn thằng, thế mà bị tống vào tù! Trong chiến tranh người ta giết hàng nghìn người mà chẳng ai bị kết tội… Đằng này vẻn vẹn có 4 mống… thế mà cũng bị tống vào tù! Chúng tôi im lặng. Sau đó hắn hạ giọng hỏi tôi:

– Thế cậu vì làm sao?

– Tớ ấy à?… – Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi. “Không! nhất định phải thoát ra khỏi tình huống này”. – À phải… tớ… tớ “thịt” một thằng…

– Vì chuyện gì?

– Chẳng vì chuyện gì cả… Thích lên là tớ “thịt”, có thế thôi,..

– Chỉ đơn giản có thế thôi?

– Sao lại đơn giản có thế? Lúc đầu tớ “thịt” bố của hắn… Thằng con lợn này xông vào cứu, thế là tớ “thịt” luôn cả hai đứa…

Đôi mắt hum húp của Beni Tatgi bắt đầu mở to.

– Thế bố hắn vì tội gì?

– Chả vì tội gì cả… Tớ đang điên tiết và nghĩ là phải “thịt” một thằng cha nào đó, thế là tớ “thịt”!

– Chỉ thế thôi?

– À quên: lúc đầu tớ “thịt” mụ già – tức là mẹ của thằng thanh niên kia… Sau đó đành phải cho nốt lão chồng mụ về chầu giời…

– Thế cậu giết mụ già vì lý do gì?

– Tớ không nhớ nữa… Chuyện xảy ra lâu quá rồi…

– Thế tổng cộng cậu “thịt” bao nhiêu người?

– Khoảng mười lăm, hai mươi gì đấy…

– Lạy thánh Ala, thế thì cậu làm cả cuộc chiến tranh rồi còn gì!

Beni Tatgi lùi dần vào góc phòng để tránh xa tôi. Từ đó cho đến khi trời sáng, cố chống lại cơn buồn ngủ, tôi cứ ngồi bịa thêm những chi tiết mới.

Khi trời vừa rạng, Beni Tatgi lấy hai nắm tay đấm đấm vào cửa sắt. Viên coi ngục đến. Hai người thì thầm với nhau điều gì đó, rồi tôi thấy viên cai ngục dẫn hắn đi.

Tới lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thái Hà dịch