Câu lạc bộ các ông chồng mọc sừng

Những bức tường phòng khách lớn của Câu lạc bộ được trang trí bằng đầu những con vật có sừng. Đặc biệt đập vào mắt là những chiếc đầu hươu và đầu bò rừng. Cặp sừng của những chiếc đầu treo trên tường đều được mạ vàn. Bất cứ người nào trở thành hội viên Câu lạc bộ đều phải mang đến đây một vật trang trí như vậy.

Dưới mỗi cái đầu gắn một tấm biển nhỏ ghi tên chủ nhân. Song thực ra chẳng cần có biển thì các thành viên Câu lạc bộ vẫn biết rõ cái đầu nào là của ai.

Cuối gian phòng lớn, sau lễ đài, có những chiếc sừng hươu lớn treo kín cả bức tường.

Ngày hôm đó ở Câu lạc bộ người ta tổ chức lễ kết nạp hội viên mới. Theo điều lệ, người muốn xin kết nạp vào Câu lạc bộ phải có sự giới thiệu của hai hội viên cũ. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Những người muốn gia nhập Câu lạc bộ phải bước lên diễn đàn và kể cho mọi người nghe tại sao anh ta bị mọc sừng và bị mọc sừng như thế nào. Song chỉ sau khi câu chuyện của anh ta được các thành viên chính thức Câu lạc bộ tán thưởng và bản thân anh ta được thừa nhận là xứng đáng gia nhập Câu lạc bộ các ông chồng bị lừa dối, thì khi đó anh ta mới chính thức được coi là được kết nạp.

Ông chủ tịch Câu lạc bộ, chủ nhân của cặp sừng hươu lớn nhất, gọi từng người xin vào Câu lạc bộ lên diễn đàn.

Sau khi bắt họ đọc câu thề: “Dưới bóng những chiếc đầu có cặp sừng cong này tôi xin thề sẽ nói sự thật”, ông ta bảo:

– Anh sẽ được kết nạp vào Câu lạc bộ trong trường hợp nếu câu chuyện của anh được các thành viên Câu lạc bộ công nhận là độc đáo.

Tất cả đúng như một kì thi, vì các ủy viên Ban chấp hành Câu lạc bộ có quyền ra câu hỏi cho các ứng cử viên.

Hai hội viên cũ của Câu lạc bộ giới thiệu với những người dự họp ứng cử viên thứ nhất.

– Chúng tôi chứng nhận: vợ anh ta đúng là đã phản bội anh ta.

Sau đó ứng cử viên này bắt đầu kể:

– Tôi đến trường bình thường – lúc tám tuổi. Tại trường tiểu học tôi bị đúp mất một năm, nên tốt nghiệp nó vào năm mười lăm tuổi. Ở trường trung học tôi cũng bị đúp. Và năm 19 tuổi tôi từ trường trung học chuyển sang cao đẳng. Tôi phải bỏ học một năm vì bệnh tật. Sau đó tôi lại đúp một năm. Tôi tốt nghiệp cao học năm hai mươi nhăm tuổi – vì thời đó ở các trường cao học có mười hai lớp. Sau đó tôi vào học đại học tổng hợp. Nhưng sau một năm tôi hiểu ra mình đã chọn không đúng khoa, nên tôi chuyển sang khoa khác. Ngoài ra tôi lại còn phải làm việc thêm để kiếm tiền nên phải mất sáu năm tôi mới tốt nghiệp đại học. Sau đó tôi lại phải đi nghĩa vụ quân sự mất hai năm, thế là tôi đã ba mươi tư tuổi. Tôi muốn trở thành một chuyên gia, và muốn vậy phải mất ba năm tập sự. Đến năm ba mươi bảy tuổi tôi trở thành chuyên gia. Tôi mất một năm đi tìm việc làm. Sau ba năm tôi đã có được công việc thích hợp. Nghĩa là mãi đến năm bốn mốt tuổi tôi mới có việc làm ổn định. Tôi muốn cưới vợ, nhưng chưa đủ khả năng nuôi vợ. Mãi mười năm sau thu nhập của tôi mới cho phép tôi trở thành một chủ nhà khiêm tốn, nghĩa là tôi có khả năng trả tiền thuê nhà và mua sắm vài thứ đồ dùng. Nhưng để cưới vợ thì không đơn giản. Tôi mất bốn năm để đi tìm người vợ phù hợp. Và mãi đến năm sáu mươi tuổi tôi mới tìm được người vợ như thế. Nhưng để chinh phục trái tim cô gái tôi phải mất một năm nữa. Sau đó nàng nói: “Chúng ta hãy là người yêu của nhau một thời gian đã, đến khi nào hiểu rõ nhau sẽ cưới”. Nàng nói đúng. Hai năm chúng tôi là đôi vợ chồng chưa cưới. Đến khi cưới nhau tôi đã sáu mươi ba tuổi.

Một ủy viên Ban chấp hành hỏi:

– Thế vợ ông bao nhiêu tuổi?

– Hai mươi nhăm!

– Ông có chắc là cô ta phản bội ông không?

Không để ông ta kịp mở mồm đáp, những ủy viên khác của Ban chấp hành đã đồng thanh kêu to:

– Chúng tôi tin!

Người đàn ông nói:

– Nếu vậy tôi đề nghị các vị ban cho tôi vinh dự được gia nhập Câu lạc bộ.

Ông chủ tịch nói:

– Không, không thể được!. Câu chuyện ông vừa kể là ví dụ cổ điển về sự phản bội của người vợ. Nó rất nhàm chán, không có gì là độc đáo cả. Rất tiếc chúng tôi không thể kết nạp ông được.

Khi người đàn ông này buồn bã rời bục diễn đàn thì ứng cử viên thứ hai bước lên.

– Kính thưa các ngài! – Ông ta bắt đầu. – Tôi hoàn toàn không chút nghi ngờ rằng, chỉ cần nhìn mặt tôi, các chuyên gia như các ngài đều hiểu ngay rằng tôi là người chồng bị phản bội.

– Chúng tôi có nghe kể về vinh quang của ông. – Các ủy viên Ban chấp hành đồng thanh nói.

– Cám ơn các ngài, các ngài thật là tốt bụng! – người chồng bị phản bội nghiêng người nói. – Tôi tốt nghiệp phổ thông một cách bình thường, và do không có khả năng nên không theo học tiếp được. Nhưng tôi là người đàn ông chân chính, người đàn ông mẫu mực: cao lớn, vai rộng, da ngăm ngăm, mắt xanh – loại người như tôi nói chung phụ nữ chỉ gặp từ xa đã mê rồi. Nhờ có vẻ ngoài đàn ông đó tôi kiếm được khá nhiều tiền.

Một ủy viên Ban chấp hành ngắt lời ông ta.

– Rõ rồi, rõ rồi, – ông nói. – Sau đó có một phụ nữ rất xinh đẹp kết thân với ông: “Hãy cưới em đi!”. – Ông nói rằng ông không thể cưới được, vì ông không có một xu dính túi. Cô ta đáp: “Em rất may mắn trong cuộc sống, nếu cưới em, em sẽ đem may mắn lại cho anh”. Rồi ông và cô ta lấy nhau. Và mặc dù ông tốt nghiệp phổ thông loại xoàng, cô ta vẫn thu xếp cho ông được một công việc tốt. Nhưng đó không phải là tất cả. Ông cưới vợ mới chỉ năm năm, mà ông được thăng chức đến năm lần. Cuối cùng ông trở thành giám đốc một hãng, và chiếm được vị trí cao như hiện nay.

Người đàn ông ngạc nhiên hỏi:

– Làm sao ngài biết tất cả các chuyện đó?

– Ông bạn thân mến ơi, cách lừa đảo này đã lỗi thời rồi. Những trường hợp như vậy quá nhiều, chính vì thế nên tôi biết, – ông ủy viên Ban chấp hành đáp.

– Nhưng nếu các ông tin rằng vợ tôi đã phản bội tôi, thì các ông phải kết nạp tôi vào Câu lạc bộ.

– Chúng tôi tin ông là người chồng bị phản bội. Nhưng rất tiếc chúng tôi không thể kết nạp ông vào Câu lạc bộ được. Vì vợ ông phản bội ông một cách thường xuyên, ở mọi nơi, và trong bất cứ trường hợp thuận lợi nào.

Không còn cãi gì được nữa, người đàn ông chuẩn mực đành phải rời diễn đàn. Khi ông ta rời khỏi gian phòng nước mắt rơm rớm vì đau khổ, thì một ứng cử viên khác bước lên và bắt đầu nói:

– Cách đây hai mươi năm tôi là một người rất nghèo. Tôi có một người vợ.

Ông chủ tịch Câu lạc bộ ngắt lời ông ta:

– Được rồi, không cần dài dòng nữa. Sau đó vào một ngày kia, khi ông kiếm được khá nhiều tiền trong một phi vụ mà không thể kể ra ở đây, mức sống của ông cao hẳn lên. Nhưng vợ ông không phù hợp với mức sống cao này, ông đã li dị bà ta và cưới một người phụ nữ phù hợp với mức sống của ông. Thu nhập của ông và mức sống của ông cứ tăng cao không ngừng. Người vợ thứ hai của ông tỏ ra rất ấu trĩ so với mức sống của ông. Ông lại bỏ bà ta và cưới một người đàn bà đẹp hơn và có học thức hơn.

– Phải, phải! Mọi chuyện đúng như vậy!

– Ông kiếm được rất nhiều tiền, và cứ mỗi khi thu nhập của ông cao lên, ông lại thay vợ, và mỗi lần ông lại chọn người phụ nữ mà sắc đẹp và tâm hồn cô ta phù hợp với số tiền của ông. Ông đã thay đổi sáu, bảy hay tám người phụ nữ. Ông còn có quan hệ với một số cô bồ, vì không thể tìm được người phụ nữ nào cao hơn người vợ cuối cùng của ông. Sau đó vào một ngày nọ…

– Vào một ngày nọ mọi chuyện bỗng đảo ngược hoàn toàn.

– Ông lại trở lại tình trạng cũ của mình. Người vợ cuối cùng của ông không chịu nổi cuộc sống thấp kém này nên đã…

– Phải… nên cô ta bắt đầu phản bội tôi. Các ông phải kết nạp tôi vào Câu lạc bộ.

– Không! Rất tiếc, trong chuyện phản bội của vợ ông không có gì mới cả. Nó rất tẻ nhạt và thô thiển. Loại phản bội như thế có rất nhiều.

Ứng cử viên thứ tư thông báo rằng vợ ông ta là một phụ nữ tuyệt vời và nhờ cô ta ông được sống sung sướng mười lăm năm mà không phải làm gì. Nhưng cuối cùng ông ta cũng bị đá đít.

Ứng cử viên thứ năm chỉ đơn giản tuyên bố:

– Tôi và vợ tôi đều là diễn viên điện ảnh.

Các ủy viên Ban chấp hành ngắt lời ngay.

– Thôi đủ rồi! Rõ rồi! – Họ nói. – Không có gì hay ho cả!. Chuyện phản bội để giành lấy một vai diễn là một chuyện quá bình thường, không có gì thú vị cả.

Ứng cử viên thứ sáu thông báo rằng ông ta cưới vợ đã hai năm, và trong thời gian đó ông ta đếm được vợ ông ta có hơn sáu chục bạn trai, và sau đó thì ông ta không đếm được nữa.

Không một ai trong số ứng cử viên đó được công nhận xứng đáng vào Cau lạc bộ.

Sau hết là ứng cử viên cuối cùng, một người đàn ông béo tốt, quay về phía các thính giả và nói:

– Thưa các vị? Vợ tôi không và không thể phản bội tôi. Không một người đàn bà nào có thể phản bội tôi. Như các vị thấy, tôi là người đàn ông tiêu biểu. Không còn trẻ lắm, nhưng cũng chưa già. Tiền bạc có, địa vị xã hội cũng có. Tôi giàu có, nhưng hơn nữa lại là người có văn hóa. Đối với phụ nữ tôi là người đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Để bắt vợ tôi phải sợ, mỗi tuần hai lần tôi đánh cho cô ta một trận thừa sống thiếu chết. Vợ tôi không dám kêu một tiếng. Tôi tuyệt đối cấm cô ta ra phố một mình. Khi tôi đi vắng, tôi khóa trái cô ta trong nhà. Tôi cấm cô ta không được có cả bạn trai lẫn bạn gái. Nhưng tôi đáp ứng mọi nguyện vọng của cô ta. Chúng tôi có ô tô. Có một căn hộ tuyệt vời. Tôi lái xe đưa cô ta đi chơi. Cô ta không được khêu gợi quá. Vợ tôi biết rõ nếu cô ta phản bội tôi, tôi sẽ nghiền nát cô ta như một củ hành. Người phụ nữ mà không thể phản bội tôi chưa sinh ra trên đời này.

Khi ông ta kể xong toàn bộ câu chuyện, đầu mũi ông ta đỏ ửng lên như mào gà tây.

Các ứng cử viên Ban chấp hành suy nghĩ một lát rồi nói:

– Phải, thật khó mà phản bội được ông. Vả lại cũng không có cơ sở để phản bội!

Khi đó con người vừa nói chuyện bằng giọng rất to tát, tự tin, bỗng cúi đầu và nói thầm:

– Chính vì thế mà tôi thấy nghi ngờ.

Ứng cử viên này được mọi người nhất trí kết nạp vào “Câu lạc bộ các ông chồng mọc sừng”.