-Cảnh sá…át ! Mau lên !…Giúp tôi với !
Khách qua đường dừng lại, lúng túng nhìn một người đã kêu la ầm ĩ. Ở đó có khối nhân viên cảnh sát nhưng họ chẳng may chú ý đến tiếng kêu đã lạc cả giọng của người kia. Họ lững thững qua đám đông rồi điềm nhiên đi thẳng như không hề có chuyện gì xảy ra hết.
-Cảnh-sát !…C-ả-ả-n-h-s-á-á-t !
Thật kì lạ ! Không một cảnh sát nào nghe thấy tiếng kêu. Nhưng ngay ở bên kia đường có một cảnh sát đang đứng. Chả lẽ anh ta cũng không nghe thấy ? Người kêu đưa hai tay lên mồm làm loa và lại kêu thật to:
-Cảnh sát ! Mau lên ! Đến cứu với…Cảnh sát !
Đoạn anh ta gạt đám đông đứng vây kín xung quanh mình, chạy thẳng đến chỗ người cảnh sát đứng ở bên kia đường.
-Thưa ngài cảnh sát ! Ngài có thể làm ơn đi với tôi được không ạ ?
-Có chuyện gì ?
-Đằng kia có người đang bị giết.
-Không phải việc của tôi !
-Tại sao ?
-Tôi là cảnh sát giao thông. Nếu tôi rời chỗ này, giao thông sẽ rối beng lên mất.
Người khách lại tiếp tục kêu:
-Ơi cảnh sát !…Cứu với !…Cảnh sát…
Vừa lúc có một viên chức cảnh sát đi qua. Người kia vội lao tới phía đó:
-Thưa ngài đáng kính ! Một phút thôi ạ ! Chúng đang giết người, ngài hãy chặn tay tên tôi phạm lại ạ !
-Tôi không can thiệp vào những chuyện như thế ! Đồn cảnh sát số 16 trông nom những thứ loại đó. Tôi chỉ phụ trách các vấn đề cấp hộ chiếu thôi.
Người ta căng thẳng đến tột độ, hết chạy sang phía này lại tấp về phía bên kia, không ngớt tiếng la:
-Cảnh sá…át ! Chúng đang giết người ! Bới cả..ảnh sá…át !
Rốt cuộc cũng có một nhân viên cảnh sát từ phía đối diện đi tới. Anh chàng kia vội đón đầu:
-Ngài cứu tôi với ! Chúng ta đi mau lên, kẻo anh ta bị giết chết mất !
-Xin lỗi, đó không phải là việc của tôi. Tôi là cảnh sát trực thuộc Bộ !
Đám đông mỗi lúc một thêm đông. Người kia vội chạy đến bên một viên cảnh sát đang thao thao bất tuyệt với một tay chủ tiệm:
-Xin lỗi, thưa ngài đáng kính mến ! Mong ngài đến ngay chỗ kia ! Ở đó chúng đang giết người !
-Tôi không có quyền can thiệp vào chuyện đó. Tôi là cảnh sát của Tòa thị chính mà !
Cảnh sát thì vô khối ra đấy. Nhưng xui ra xui nhé ! Bất cứ tay nào cũng đều đang mắc bận một việc gì đó tương tự.
-Biết tìm cảnh sát thích hợp ở đâu bây giờ ? Cảnh sá…át !
Lạy chúa, may quá, lại một cảnh sát viên nữa hiện ra . Lần này, để khỏi lâm vào một tình trạng khó xử, anh chàng kia thận trọng hỏi trước:
-Xin lỗi, ngài làm ơn cho biết ngài thuộc đồn nào ạ ?
-Đồn số 16.
-Ồ thưa ngài, quả là một cuộc gặp gỡ rất đúng lúc ! Ở ngay bên cạnh đây người ta đang giết người. Lẽ nào ngài lại không lưu tâm đến việc bắt tên hung thủ ?
-Ồ, tuy ở đồn số 16 thật song tôi lại thuộc về đội giải quyết vấn đề trộm cắp kia.
Vừa nge xong những lời đó, người kia vội đâm bổ ra quảng trường Adamet và nài nỉ viên cảnh sát đầu tiên anh ta gặp ở đó:
-Ông nghe tôi nói đã. Ở đằng kia đang có vụ giết người, chúng ta phải tới ngay mới kịp.
-Đó không phải việc của tôi.
-Thế ông không phải ở đồn 16 à ?
-Tôi ở đồn 16 thật nhưng tôi là nhân viên của đội chống buôn lậu kia. Anh phải tìm tay chỉ huy đội hình sự ấy.
Người kia bèn chạy ngược lại. Trong đám đông chật cứng đường phố, anh chợt thoáng thấy một chiếc mũ cảnh sát:
-Ông đúng là ở đồn 16 chứ ?
-Đúng !
-Ông ở đội hình sự ?
-Phải !
-Thế là ổn rồi…!Thưa ngài đáng kính, ngài chạy mau lên cho ! Có người đang bị giết.
-Ở đâu ?
-Ngay kia thôi . Không xa đâu ạ !
-Tôi không thể giúp được gì đâu.
-Sao vậy ?
-Đó không phải là khu vực của tôi. Nếu chuyện này xảy ra ở khu vực Xormaghip thì có thể được.
Người kia chưa kịp bước đi thì đã chạm trán một viên cảnh sát khác:
-Xin lỗi, hình như ngài thuộc đồn 16 ?
-Tôi đúng thuộc đồn 16.
-Ngài ở đội hình sự ?
-Đúng !
-Đây là khu vực do ngài phụ trách ?
-Phải. Mà có chuyện gì vậy ?
-Lạy chúa, ở đây chúng đang giết người ?
-Tôi không thể giải quyết được đâu. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi !
Lúc đó có một người đến bên anh chàng kia, cúi xuống nói thì thầm vào tai anh ta:
-Một bữa nọ tôi cũng gặp phải chuyện tương tự đấy . Và bây giờ thì tôi đã rõ là: người ta không tìm cảnh sát như vậy đâu. Nếu anh cần cảnh sát thì cứ đứng ra giữa quảng trường này mà ráng gào cho đến hết sức rằng:”Thật là quá lắm, không còn có thể chịu được nữa !”
Thế là người kia đứng ra ngay giữa đường xe điện mà kêu đến khan cả tiếng:
-Thật là quá lắm ! Đâu là công lý ? Đâu là trật tự ?
Anh ta vừa mới làm vậy thì, hệt như xăng gặp lửa, một đám đông lao đến chỗ anh ta, quây kín chung quanh:
-Ê, về đồn cảnh sát ngay !
-Các ông là ai ? – Người kia kinh ngạc.
-Bọn ta là nhân viên cảnh sát dân sự !
Tiếng còi huýt vang. Viên cảnh sát đang thực hiện cái ngày nghỉ của y chạy đến trước tiên. Tiếp đến anh chàng cảnh sát chỉ có trách nhiệm ở khu vực Xormaghip. Lại một hồi còi nữa rúc lên, rồi tay cảnh sát giao thông và tay thuộc Tòa thị chính lao tới. Cả anh chàng đã giúp lời khuyên tuyệt diệu ấy cũng có mặt.
-Ủa, thế ông cũng là cảnh sát à ? – Người kia ngớ ra.
-Ta là chánh cẩm !
Anh chàng kia bị dẫn về đồn cảnh sát, đi ngang qua chỗ xảy ra vụ án mạng.
Nạn nhân đang vật vã trong cơn hấp hối trên mặt đất.
-Đáng thương cho nạn nhân ! – Anh chàng buồn rầu nói.
-Người thân của anh hả ? – Viên cảnh sát giao thông tò mò hỏi.
-Đâu có ! – người bị bắt đáp – Hoàn toàn không quen biết ! Tôi kêu cảnh sát chỉ là vì lòng nhân đạo thôi.
Viên cảnh sát trực thuộc Tòa thị chính thúc anh ta:
-Đi lẹ lên nào ! Ôi chao, chảy bao nhiêu là máu ! À, chờ một lát nhé, để ta quay lại phạt gã một cái. Cho gã chừa cái thói làm bẩn đường phố đó đi !