Chiếc chìa khóa nhà

Ibragim bảo:

– Chúng mình rẽ vào quán bar làm chén rượu đi!

– Rẽ thì rẽ, chỉ sợ đến lúc ra không còn cái quần mà mặc!

– Chuyện vặt? Loại “cáo” như chúng ta không dễ bị lừa đâu!

Người ta nói những người ngốc thường hay có linh cảm đúng. Tối hôm đó không hiểu sao tôi thấy hơi lo lắng trong bụng. Ở cửa ra vào quán bar có những cái đèn nê ông nhiều màu sáng nhấp nháy. Chúng tôi theo cầu thang chui xuống tầng hầm. Chúng tôi bước vào một gian hầm rộng rãi, ngồi vào một chiếc bàn nhỏ. Dàn nhạc đang chơi những bản nhạc jaz. Những người đàn ông ngồi sau những chiếc bàn nhỏ lao tới những người đàn bà, hệt như những khán giả xem đá bóng, khi họ lao xuống sân để đánh trọng tài.

Một anh hầu bàn đi tới.

– Cho rượu vốtka!

Người đàn bà ngồi ở bàn cạnh bàn chúng tôi cho một điếu thuốc lá vào mồm và quay sang hỏi chúng tôi:

– Xin lỗi, các anh có lửa không?

Tôi biết chỉ cần đưa cho cô ta lửa, là mọi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra và chúng tôi sẽ chết. Tôi lắc đầu. Ibragim vội vàng bật lửa cho cô ta châm thuốc.

– Cám ơn anh!

– Không có gì!

– Đừng có bắt chuyện đấy!

Nhưng Ibragim đã ăn mòn răng ở các quán bar, anh ta đâu phải chú gà non nào.

Còn tôi, tôi có thể nói ngay không khoác lác rằng: đã hai mươi năm nay tôi nghiên cứu những người phụ nữ ở các quán bar rồi.

Người phụ nữ ở bàn bên cạnh thở dài thườn thượt:

– Không có gì nặng nề bằng cảnh cô đơn, phải không các anh?

Tôi ngước mắt nhìn trần nhà. Còn Ibragim thì đáp ngay:

– Cô đơn, đó là số phận của thánh Ala đấy, thưa cô!

Phải, tôi quên nói: quán bar này không phải là quán nhậu rẻ tiền, nơi chỉ mất hai tờ rưỡi bạc là có thể uống côctay và nhảy đến ba giờ sáng, tha hồ thay bạn nhảy. Còn ở đây bất cứ người đàn bà nào, nếu cô ta không đem về một đêm ít nhất một trăm tờ, thì coi như người đó đánh mất danh dự nghề nghiệp của mình và sẽ cảm thấy ngượng. Điều này ai cũng biết.

Người đàn bà ở bàn bên cạnh nói với Ibragim:

– Em có điều bí mật này muốn nói riêng với anh.

Khi Ibragim vươn dài cổ sang ghé tài nghe, tôi nghĩ thầm:

– Thôi, thế là Ibragim “bị” rồi. Không đúng cứ đem đầu tôi đi mà chặt!

Ibragim nắm tay người đàn bà và họ đi sang quầy bar Mĩ.

Tôi còn trơ lại một mình. Để tránh gặp những ánh mắt phụ nữ tôi cứ ngồi ngẩng đầu, mắt nhìn lên trần nhà.

– Hình như em có gặp anh ở đâu rồi thì phải!

Tôi rời mắt khỏi trần nhà. Một cặp mắt suy tư, buồn bã, mời gọi, một cặp môi hé mở, một hàm răng trắng muốt.

– Tôi không nghĩ vậy, – tôi đáp.

– Em có thể sang ngồi bàn anh được không?

– Nếu không có chỗ nào khác thì xin mời cô!

Người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi. Tôi luôn luôn bị xúc động bởi những người phụ nữ có khuôn mặt tai tái, cái nhìn huyền bí, với giọng nói trầm trầm, mà ta không hiểu được trong đó là cái gì – tiếng cười hay nước mắt.

– Tên em là Alix.

– Cám ơn, còn tôi là Retgiep.

– Rất hân hạnh.

Đúng lúc đó anh hầu bàn tới.

– Tôi không cần gì cả! – Nàng nói.

Lạy thánh Ala! Lần đầu tiên trong đời tôi gặp người phụ nữ không vụ lợi như vậy. Lúc này thì chính tôi chủ động.

– Có lẽ, chúng ta uống chút gì chăng?

– Cảm ơn anh, – nàng đáp. – Anh biết không, em không sao quen được cái bầu không khí này. Rượu vào tự nhiên em thấy khó chịu trong đầu. Em chỉ muốn tâm sự với người nào hiểu được nỗi khổ của em.

Sau đó nàng bắt đầu kể. Bố nàng là người Acmêni, mẹ nàng người Hy Lạp, gốc Thổ nhĩ kỳ. Còn nàng được coi là người Thổ nhĩ kỳ. Nàng pi lải đi vào con đường này là sau một câu chuyện đau xót. Nàng có một người yêu trông rất giống tôi. Không chỉ cái miệng, vóc người, mà cả giọng nói, cử chỉ y hệt như tôi. Anh chàng đó bỏ rơi nàng và đi mất. Vì thế nàng mới lại ngồi gần tôi.

– Em không như những cô gái khác ở quán bar này, em cảm thấy ghê tởm cuộc sống này.

Nàng nói rất nhiều, và tôi cảm thấy như sắp khóc đến nơi. Vậy là vẫn có những phụ nữ như nàng! Đó chính là người đàn bà mà suốt đời tôi đi tìm.

Lần này tôi đã phải năn nỉ:

– Tôi xin cô đấy, chúng ta uống một chút gì nhé?

– Nếu anh cho phép được tự gọi, thì em sẽ uống.

Ô la – la! Có vẻ như tôi đã thích người phụ nữ này! Dù sao mỗi người phụ nữ cũng có một trái tim chứ!

Tôi gần như phải ép mới dẫn được Alix đến chỗ quầy bar Mĩ. Tại đây tôi nhìn thấy anh bạn Ibragim của tôi đang ôm cô bạn gái đẫy đà tóc vàng.

– Cô muốn uống gì?

– Côctay.

Alix nói:

– Đôi mắt của anh đâu? Mắt anh đẹp lắm. Trong đời em chưa từng gặp đôi mắt nào đẹp như thế.

Thấy rõ ngay Alix là người phụ nữ có óc thẩm mĩ. Tôi nhớ đến một phụ nữ khác mà tôi yêu một cách điên dại. Cô ta cũng nói với tôi:

– Em không thể nhìn vào đôi mắt của anh!

Tôi gọi:

– Hầu bàn! Cho thêm một ly côctay nữa!

– Em yêu đôi mắt của anh.

Cô Alix này thật tinh tế.

– Hầu bàn! Cho nữa ra đây!

– Nhưng nếu đôi mắt này nhìn các phụ nữ khác thì em thề là em sẽ…

– Ôi, Alix yêu dấu, nếu anh nhìn người phụ nữ nào khác thì cứ cho cặp mắt của anh mù đi! Hầu bàn, cho hai ly uytxki!

Tôi nhìn Ibragim, anh ta đang gà gật. Thấy rõ là cô gái tóc vàng đã làm cho anh chàng say khướt.

Alix nói:

– Ôi, ước gì suốt đời em được ngắm đôi mắt anh!

Đôi mắt của tôi thú thực là có lẹo, và mỗi khi tôi uống chúng lại đỏ ngầu. Nhưng nói chung khi soi gương tôi cũng thích mình.

– Hầu bàn! Em uống gì nữa, Alix yêu của anh? Rượu bol nhé? Cho rượu bol!

Alix lấy trong túi sắc ra chiếc chìa khoá.

– Cuộc đời của em, – nàng nói. – Anh hãy cầm chiếc chìa khoá này. Đó là chìa khoá căn hộ của em. Đêm nay anh hãy đến đó lúc 4 giờ nhé! Địa chỉ là phố Xalcưmxachac, số 14, căn hộ Sereph. Tầng hai. Ôi, em ghen anh với tất cả những người đàn bà này.

Những tình cảm của nàng mới cao thượng làm sao!

– Hầu bàn! Tính tiền!

Trước mặt tôi là phiếu thanh toán: 285 lia! Tôi thấy như nghẹn thở. Tôi đưa mắt tìm Ibragim, nhưng không thấy anh ta đâu.

– Alix yêu của anh, anh chỉ mang theo có 170 lia. Mà phiếu thanh toán ghi 285 lia. Làm sao bây giờ?

Nàng Alix đáng thương tái hẳn mặt đi.

– Chúng mình uống nhiều thế làm gì! – Nàng nói – Bọn lợn ở đây chúng dã man lắm, không có thương xót gì ai đâu. Chúng sẽ không để chúng mình yên chừng nào anh không trả đủ tiền. Trong túi của em, trời ơi, tất cả có mươi lăm lia.

Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ:

– Xin lỗi Alix, anh đã gây ra chuyện rắc rối. Anh có chiếc đồng hồ đeo tay đây. Anh mua nó mất ba trăm hai mươi lia, nó là loại mười tám chân kính đấy!

– Nhưng ở đây, bọn chúng chỉ trả anh không đến một trăm lia đâu!

– Còn cái bút máy ngòi vàng này nữa. Anh đã mua nó gần một trăm lia đấy.

– Thật là kinh khủng, – nàng nói. – Nhưng dù sao vẫn không đủ.

Tôi tháo khuy gài tay áo mạ vàng ra. Alix cầm tất cả mang đi gặp ông chủ.

Mười lăm phút sau nàng quay lại:

– Anh còn nợ họ năm mươi hai lia, em sẽ trả nốt, – nàng nói.

– Cám ơn, Alix, em có trái tim nhân hậu quá! Ngày mai anh sẽ mang trả em!

– Đêm nay em chờ anh đấy! Nhất định anh đến nhé! Ôi, đôi mắt của anh!

Tôi bước ra khỏi quán bar. Trong lúc chờ đến 4 giờ sáng tôi cứ lang thang ngoài phố. Bốn giờ rồi! Tôi cầm chìa khoá trong tay đi tìm phố Xalcưmxachac. Tôi hỏi những người gác cổng nhưng không ai biết. Trời đã sáng. Tôi còn biết làm gì đây? Tôi trở về nhà và lên giường ngủ. Đến chiều tôi tỉnh dậy. Nhất định thế nào tôi cũng phải tìm được nàng Alix đáng yêu của tôi! Lại đến quán bar chăng? Nhưng túi tôi đã rỗng tuếch!

Đến nửa đêm tôi cứ lang thang qua các phố nhỏ. Bất ngờ tôi gặp anh bạn quen của chúng tôi là Matgit.

– Này Matgit, anh tìm gì ở khu phố này đấy?

– Người anh em, – anh đáp. – Đêm nay tớ vừa ở quán bar. Tớ gặp một phụ nữ. Giá cậu nhìn thấy nàng, tớ thề không bao giờ cậu có thể nghĩ đó là cô gái ở quán bar. Cô ta đưa mình chìa khoá nhà và hẹn bốn giờ cô ta về.

– Địa chỉ của cô ta thế nào?

– Phố Xalcưmxachac. Nhà số 14, căn hộ Sereph.

– Tên cô ta là gì?

– Alix.

– Thế cậu mất ở quán bar có nhiều tiền không?

– Cô ta không như những phụ nữ cậu gặp đâu! Tôi phải ép mãi cô ta mới chịu uống, thật đấy? Tớ đã tiêu mất bốn trăm lia. Nhưng thôi, miễn là làm cho cô ấy vui

Có một người đàn ông đi ngang qua chỗ chúng tôi.

– Xin lỗi, – anh ta nói. – Phố Xalcưmxachac ở đâu ạ?

– Nhưng anh cần tìm gì ở đó?

– Nhà số 14, căn hộ Sereph?

Tôi rút trong túi ra chiếc chìa khóa.

– Chìa khoá nhà tôi đang giữ đây, – tôi đáp.

Nếu muốn, sau nửa đêm bạn hãy lang thang qua các phố nhỏ ở Taclabashi. Và chắc chắn bạn sẽ gặp ở đó mười lăm, hai mươi anh đàn ông. Và anh nào trong tay cũng có chiếc chìa khoá. Họ đang đi tìm phố Xalcưmxachac, nhà số 14, căn hộ Sereph.