Chương 9

Một sáng giữa mùa hạ, Scarlett ngồi bên sửa sổ phòng ngủ, buồn rầu nhìn những cổ xe chở đầy thiếu nữ, các bà giám hộ và binh sĩ vui vẻ vượt qua đường Cây Đào để vào rừng tìm nhánh cây trang hoàng cho phiên hội chợ được tổ chức chiều nay để gây quỹ giúp bịnh viện. Con đường đất đỏ chìm trong bóng mát chỉ còn những tia sáng vượt xuyên các vòm cành lá phủ lên trên và vó ngựa làm tung lên từng đám mây bụi đỏ.

Trên cổ xe không mui dẫn đầu là bốn tên da đen to lớn, mang theo búa dùng để chặt nhánh vạn niên thanh và dây leo, phía sau xe chất đống những giỏ đựng trái cây, những rổ đan bằng vỏ cây sồi đựng thức ăn trưa, vài chục quả dưa hấu. Hai tên trong bọn da đen đều có mang theo đàn banjo và khẩu cầm, chúng diễn tấu theo thể điệu dồn dập bài: “Nếu muốn sống hùng, hãy gia nhập đội kỵ binh”. Theo sau là một đoàn người vui vẻ quần áo bay phất phới, các thiếu nữ tươi mát trong y phục bằng vải, khăn choàng rực rỡ, đội nón và đeo găng để giữ gìn màu da, ngồi dưới những chiếc dù nho nhỏ đã được giương lên. Các bà lớn tuổi trầm mặc mỉm cười giữa những tiếng cười ồn ào, những tiếng gọi ơi ới từ xe nầy qua xe kia và những chuyện khôi hài. Các thương bệnh binh vừa bình phục ngồi chêm giữa những bà giám hộ mập mạp và các cô gái mảnh khảnh cứ luôn làm dáng và không ngớt cựa quậy chung quanh họ. Các sĩ quan ngồi trên những cổ xe… Bánh xe nghiến cót két, đinh thúc ngựa leng keng, lon sĩ quan sáng lóe, dù lắc lư, quạt phe phẩy, bọn da đen ca hát vang lừng. Mọi người đều vào rừng để tìm cây lá tươi, cùng ăn ngoài trời và xẻ dưa. Tất cả mọi người… Scarlett buồn rầu suy nghĩ… chỉ trừ một mình mình thôi.

Mọi người đi qua đều vẫy tay chào hỏi và Scarlett cố làm ra vẻ vui tươi đáp lại, nhưng đó quả thật là một chuyện khó khăn. Một nỗi buồn tủi dâng trào từ tim lên cổ họng rồi nghẹn cứng tại đó, sắp biến thành nước mắt. Tất cả đều có mặt trong bữa ăn ngoài trời, chỉ trừ một mình nàng. Và tất cả đều tham dự buổi lễ phước thiện và sẽ được khiêu vũ đêm nay, chỉ trừ một mình nàng. Nghĩa là tất cả đều được vui chơi, trừ ra nàng, cô Pittypat cùng Melanie và một số người bất hạnh khác đang trong thời kỳ chịu tang. Nhưng Melly và Pittypat dường như chẳng quan tâm điều đó. Họ cũng chẳng hề nghĩ tới việc tham dự. Ý nghĩ đó chỉ đến với nàng. Mà nàng lại muốn đi, tha thiết muốn.

Như vậy rõ ràng là bất công. Nàng đã làm việc cực nhọc gấp đôi bất cứ cô gái nào trong thành phố, chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ phước thiện. Nàng đã đan vớ, nón trẻ con, khăn len màu và khăn choàng cổ, kết cả chục thước ren và bỏ công vẽ trên những món đồ trang sức. Nàng cũng đã thêu hàng nửa chục lá cờ Liên bang miền Nam trên các gối dựa ở ghế trường kỷ (thật ra thì mấy ngôi sao do nàng thêu không được đều đặn mấy, có cái gần như tròn, có cái lại tới sáu hay bảy cánh, nhưng trông vẫn đẹp mắt). Hôm qua, nàng đã mệt lã trong việc căng các tấm lụa màu vàng, màu hồng và màu xanh ở các quầy hàng kê dọc theo tường. Dưới sự giám sát của Uỷ ban Phụ nữ phụ trách bịnh viện, công việc quả tình nặng nhọc chớ không phải chuyện đùa. Không bao giờ có thể là chuyện đùa trước mặt các bà Merriwether, Elsing và Whiting được. Đã vậy, các bà đó lại còn hành hạ sai khiến đủ điều dường như các hội viên dưới quyền họ đều là những hắc nô. Rồi lại còn nghe họ không ngớt khoe con gái của họ được nhiều nơi chú ý. Nhưng tệ hại hơn hết là nàng đã bị phỏng tay hai vết trong khi tiếp cô Pittypat và người bếp làm bánh cho cuộc xổ số từ thiện.

Và bây giờ, sau khi đã vất vả như một con mọi làm việc đồng ánh, nàng phải đứng đắn trong cái vỏ phẩm cách của một góa phụ trong khi mọi người bắt đầu vui chơi. Quả thật bất công là chồng nàng đã chết còn để lại một đứa con kêu khóc luôn mồm ở phòng bên, và bị loại hẳn ra ngoài những gì thú vị trên đời. Chỉ mới hơn khoảng một năm thôi, nàng vẫn còn được khiêu vũ. Được mặc áo màu sáng chói thay vì bộ tang phục hiện nay, và gần như đính ước cùng một lúc với ba người con trai. Chỉ mới 17 tuổi, chân nàng vẫn còn ngứa ngáy khi nghe nói hai tiếng khiêu vũ. Trời! Quả là bất công! Cuộc sống rộn ràng vừa đi qua trước mặt nàng, đi dài xuống con đường bóng mát giữa ánh nắng mùa hạ – cuộc sống rộn ràng với những bộ quân phục xám, với những tiếng đinh thúc ngựa leng keng, tiếng đàn banjo và những chiếc áo sa mỏng thêu hoa. Nàng cố gắng không cười và vẫy tay thật nhiệt thành đáp lễ những người đàn ông nào quen biết nhứt, những người mà nàng đã săn sóc trong bịnh viện, nhưng khó mà dằn được chuyện làm cho má lúm đồng tiền, khó mà làm ra vẻ như trái tim đã bị chôn trong mộ… trong khi sự thật nó vẫn cứ nhảy cỡn ở ngực nàng.

Những cử chỉ chào hỏi đáp lễ của nàng bị chận ngang khi cô Pitty bước vào phòng, hổn hển thở sau mỗi lần lên thang lầu lôi nàng ra khỏi cửa sổ một cách không vị nể.

− Cháu điên rồi hả? Sao lại vẫy tay với đàn ông tại cửa sổ phòng ngủ của mình? Scarlett, cô kinh ngạc quá! Rồi mẹ cháu sẽ trách cô thế nào đây?

− Nhưng họ có biết đây là phòng ngủ của cháu đâu.

− Tuy vậy, họ có thể nghĩ đây là phòng ngủ của cháu, cái đó mới tai hại. Nè cưng, cưng không được làm như vậy nữa. Người ta sẽ đàm tiếu và bảo là cháu lố lăng… vả lại, bà Merriwether biết đây là phòng ngủ của cháu.

− Và rồi con mụ già độc hại đó sẽ bán rao với bọn con trai.

− Suỵt! Cháu biết bà ấy là bạn thân của cô mà.

− Bạn thân là bạn thân mà độc hại lại cũng vẫn độc hại… ồ, xin lỗi cô, cô đừng khóc! Tại cháu quên đây là phòng ngủ của cháu. Cháu sẽ không làm vậy nữa đâu, cháu… hồi nãy cháu chỉ có ý ra nhìn họ đi qua. Cháu cũng muốn đi như họ.

− Cháu!

− Chán quá! Ngồi mãi trong nhà cháu không chịu nổi nữa.

− Scarlett đừng nói vậy. Hãy hứa với cô là cháu không nói như vậy nữa. Thiên hạ sẽ nói cho coi. Họ sẽ bảo là cháu không quí trọng thằng Charles bạc phước…

− Cô, cô đừng khóc nữa!

− Cháu ơi, cô lại làm cho cháu khóc theo rồi.

Pittypat vừa nức nở nói với vẻ hài lòng vừa mò tìm khăn tay trong túi áo.

Nỗi buồn tủi nghẹn lại ở cổ họng Scarlett bây giờ tan thành nước mắt và nàng khóc oà lên… không phải như Pittypat nghĩ đó là những giọt nước mắt khóc Charlie, mà chính ra đã khóc chỉ vì tiếng bánh xe lăn và tiếng cười đùa xôn xao lúc nãy đã tắt lịm mất rồi. Melanie chạy ào vào phòng, trán nhíu lại vì lo âu, tay còn cầm bàn chải, mái tóc ngày thường vén khéo xõa trên mặt với những lọn quăn.

− Cô và em, chuyện gì vậy?

− Charlie.

Vừa nức nở trả lời xong, Pittypat vùi đầu vào vai Melanie, khóc tiếp một cách khoan khoái.

Môi run run vì nghe nhắc tới tên em trai mình, Melly vỗ về Scarlett:

− Em hãy can đảm lên! Đừng khóc nữa! Nào, Scarlett!

Scarlett nằm vật ra giường, khóc mỗi lúc mỗi to hơn. Nàng khóc cho cuộc đời thanh xuân của mình đã mất đi, khóc vì những nguồn vui tuổi trẻ đã từ bỏ nàng, khóc vì giận tức và hận tủi – khóc như một đứa bé thường biết trước là sẽ được thỏa mãn những đòi hỏi của nó bằng tiếng khóc, và bây giờ chợt nhận ra là dầu có khóc bao nhiêu đi nữa cũng chẳng được gì. Nàng vùi đầu vào gối, vừa khóc, vừa đập chân túi bụi lên chiếc nệm bông.

Qua tiếng khóc, nàng hét lớn:

− Chết đi còn sướng hơn!

Trước sự biểu lộ niềm đau quá mãnh liệt đó, Pittypat nín khóc ngay và Melly vội vàng chạy tới bên giường vỗ về cô em dâu:

− Thôi em, đừng khóc nữa! Hãy cố nhớ là Charlie đã yêu thương em biết bao và lấy đó làm an ủi! Hãy nhớ là em vẫn còn đứa con!

Bực tức vì đã bị hiểu lầm và tủi hận vì đã hết được vui chơi, Scarlett nghẹn lời. Đó cũng là một chuyện may, bởi vì nếu nói được, nàng đã nói thẳng với họ những cảm nghĩ của nàng mà chẳng cần phải chọn lời giống như ông Gerald. Melanie vuốt ve vai người em dâu trong khi cô Pittypat rón rén tới hạ các tấm màn che ánh nắng.

Scarlett vùng dậy, mặt sưng lên, sừng sộ:

− Đừng kéo xuống! Tôi đã chết đâu mà rũ màn… mặc dầu tôi vẫn muốn chết đây. Thôi ra hết đi, để tôi yên!

Nàng lại nằm vật xuống, vùi đầu vào gối. Sau một hồi thì thầm bàn cãi, Pittypat và Melanie nhón gót bước ra khỏi phòng. Nàng nghe Melanie nói nhỏ với cô Pittypat trong khi cả hai xuống lầu:

− Cô Pitty, cháu nghĩ là cô không nên nhắc tới Charlie trước mặt Scarlett. Cô biết là mợ ấy vẫn chưa nguôi ngoai. Tội nghiệp, trông thảm hại quá và cháu biết là mợ ấy cố dằn để khỏi khóc. Mình không nên gây thêm đau khổ nữa.

Scarlett giận dữ hất tung tấm vải trải giường, cố nghĩ một câu độc hại nào dể nói ra, nhưng cuối cùng nàng chỉ nói được hai tiếng quen miệng: “Quái đản chưa!” và cảm thấy khuây khoả lạo. Làm thế nào mà Melanie lại có thể cứ ru rú trong nhà, không có lấy một thú vui nào, lại cứ tiếp tục để tang em trong khi chỉ mới có 18 tuổi. Dường như Melanie không hề biết hay bất cần biết là cuộc sống nhiệt náo đang đi qua với tiếng thúc ngựa leng keng.

Scarlett đấm mạnh vào gối nghĩ:

“Chị ta cứ trơ như một khúc củi, có bao giờ được nhiều người chú ý như mình đâu mà cảm thấy thiếu thốn như mình. Vả lại, vả lại… chị ta còn có được Ashley, còn mình thì chẳng còn ai cả”.

Nàng nằm lì trong phòng cho đến xế chiều và quang cảnh những kẻ đi cắm trại về với những cổ xe chất đầy nhánh thông, dây leo và cây dương sĩ không an ủi nàng được chút nào. Ai nấy vẫn vui tười dù hơi mệt. Họ cũng vẫy tay chào nàng và được đáp lại một cách uể oải. Cuộc sống đã vô vọng thì còn gì đáng sống nữa đâu!

Sự giải thoát đã đến quá bất ngờ cùng một lúc với bà Merriwether và Elsing đi xe đến trong khi cả nhà đang ngủ trưa. Ngạc nhiên vì có người đến nhà vào giờ nầy, Melanie, Scarlett và cô Pittypat đều tỉnh ngủ ngay, hấp tấp cài móc áo, sửa lại tóc rồi xuống phòng khách.

− Mấy đứa con bà Bonnell lên sởi.

Bà Merriwether đột ngột nói dường như muốn kết tội bà Bonnell phải chịu hết trách nhiệm khi để cho một chuyện như vậy xảy ra.

− Và mấy đứa con gái của bà McLure bị gọi đi Virginia.

Bà Elsing tiếp với cái giọng tắt lịm của bà, hững hờ phe phẩy quạt dường như chuyện đó chẳng có gì là quan trọng. Và bà tiếp:

− Dallas McLure đã bị thương.

Mấy bà chủ nhà đồng thanh kêu lên:

− Ghê quá! Tội nghiệp, Dallas có…

Bà Merriwether nói mau:

− Không, chỉ bị nhẹ ở vai. Nhưng cũng khá lôi thôi trong tình hình lúc nầy. Mấy con em lên đó để mang nó về. Nhưng, nói có trời, mình không thể ngồi nói chuyện lâu được. Phải trở lại kho quân dụng ngay để lo trang hoàng. Pitty, chúng tôi cần cô và Melly tối nay thay vào chỗ bà Bonnell và mấy con nhỏ McLure.

− Ồ, nhưng chúng tôi không thể đi được.

Bà Merriwether nói một cách quả quyết:

− Đừng nói “không thể” với tôi, Pittypat Hamilton. Chúng tôi cần chị để trông chừng bọn da đen lo đồ giải khát. Đó là nhiệm vụ của bà Bonnell, còn Melly, cháu phải thay thế cho chị em McLure ở quầy hàng.

− Ồ, chúng tôi không thể… Charlie mới mất có một…

− Tôi hiểu chị đau buồn như thế nào, nhưng vì đại nghĩa thì không có một sự hy sinh nào có thể gọi là quá lớn.

Bà Elsing ngắt lời bằng một giọng êm ái, nhằm dàn xếp:

− Ồ, chúng tôi rất thích được tiếp tay… Nhưng sao chị không tìm những cô đẹp hơn để thay thế chỗ bán hàng đó?

Bà Merriwether rống lên:

− Tôi chẳng biết bọn trẻ ngày nay ra sao. Chúng chẳng ý thức trách nhiệm gì cả. Tất cả đám con gái không muốn ngồi ở chỗ bán hàng đều có sẵn cách thoái thác. Chúng đâu có qua mặt tôi được! Chúng chỉ ham tán tỉnh mấy ông sĩ quan, có vậy thôi. Và chúng ngại mấy cái áo mới của chúng bị khuất sau quầy hàng. Phải chi cái ông vượt hàng rào phong tỏa ấy… Tên ông ta là gì, hả?

− Thuyền trưởng Butler.

Bà Elsing đỡ lời.

− Phải chi ông ta mang về nhiều vật dụng giúp ích cho bịnh viện hơn là đai áo và đăng ten. Cái áo tôi để ý hôm nay chắc chắn là một trong hai chục cái áo mà ông ta đã mang về. Thuyền trưởng Butler, thật là chán khi nghe tới tên. Thôi Pitty, tôi không rảnh để bàn luận nữa. Chị phải tới. Mọi người sẽ thông cảm chị. Còn Melly, cháu sẽ không bị chường mặt ra ngoài đâu, quầy hàng của mấy chị em McLure ở cuối lối đi và cháu sẽ không bị ai để ý đâu vì cái quầy đó không mấy sang.

Scarlett chen vào, đè nén lòng khao khát được đi và làm ra vẻ thật nghiêm trang:

− Cháu nghĩ là chúng ta nên đi. Đó chỉ là việc quá nhỏ mà chúng ta có thể giúp cho bịnh viện.

Hai bà khách chẳng một ai nhắc tới tên nàng, cùng quay lại nhìn sửng Scarlett. Mặc dù quá cấp bách họ cũng không thể dám nghĩ tới chuyện yêu cầu một quả phụ mất chồng chưa được một năm tham gia vào một hoạt động xã hội như vậy. Scarlett chịu đựng cái nhìn chầm chập của họ với đôi mắt mở to ra bộ ngây thơ.

− Cháu nghĩ là chúng ta nên đi để góp phần cho thành công hơn, tất cả mọi người chúng ta. Cháu thấy là cháu phải đi với Melly, vì… vâng, vì cháu nghĩ ở quầy hàng có hai người trông được mắt hơn là một. Chị có nghĩ vậy không, Melly?

− Phải.

Melanie đáp gượng gạo. Ý nghĩ xuất hiện giữa một hoạt động xã hội trong lúc còn chịu tang thật là lạ lùng đến nỗi làm cho nàng ngơ ngác.

− Bà Scarlett nói đúng.

Bà Merriwether nói với giọng dịu hơn. Bà nhổm dậy sửa vòng đai áo ngay ngắn lại:

− Cả hai… Không, tất cả nên cùng tới đó. Thôi Pitty, chị đừng tìm cách thoái thác mãi. Chị nên biết là bịnh viện đang cần thật nhiều tiền để mua giường và thuốc men. Tôi cũng tin rằng Charlie sẽ hài lòng trong việc ủng hộ một đại nghĩa mà cháu nó phải hy sinh.

Pittypat thốt lời một cách yếu ớt, luôn luôn chịu thua trước những cá tính mạnh hơn:

− Được, nếu chị cho rằng mọi người sẽ thông cảm tôi.

oOo

“Sự thật là đây sao? Sự thật là đây sao!”

Tim Scarlett rộn ràng với điệp khúc đó trong khi nàng lặng lẽ lướt nhẹ vào bên trong quầy hàng phủ vải hồng và vàng, nơi đáng lẽ chị em McLure phải trông nom.

Thế là nàng đã thực sự tham dự một cuộc vui, sau một năm bị giam hãm trong lớp nhiễu tang với những tiếng thì thầm và gần như phát điên lên. Rõ ràng là nàng đang dự một phiên hội, phiên hội lớn nhứt Atlanta từ trước đến nay. Nàng còn có thể gặp mọi người, nhìn ánh đèn rực rỡ, nghe âm nhạc và được xem tận mắt những chiếc áo đăng ten, áo dài và áo xếp tổ ong xinh xắn mà viên thuyền trưởng lừng danh mang tên Butler đã vượt hàng rào phong tỏa, mang về trong chuyến tàu sau cùng.

Nàng ngồi lên một chiếc ghế đẩu sau quầy hàng và nhìn quanh quất gian phòng, nơi mà từ xết trưa nay còn là một bãi tập xấu xí và trống trơn. Chắc các bà đã cực khổ lắm mới làm cho nó có được bộ mặt đẹp đẽ nầy. Xinh tươi quá! Nàng tự nhủ. Chắc là tất cả đèn cầy cùng chúc đài của Atlanta đều được gom vào đại sảnh nầy tối nay. Có những chúc đài bằng bạc mười hai nhánh, chân đèn Trung hoa với những hình tượng xinh xắn chạm chung quanh đế, những chúc đài cổ bằng đồng thẳng đứng và nghiêm trang. Tất cả đều mang chi chít những ngọn nến đủ màu, đủ cỡ – thoang thoảng mùi nguyệt quế – chiếu sáng trên những giá súng đã được xếp dựa vào vách, những dãy bàn phủ đầy hoa, những quầy hàng và ngay cả trên bệ các cửa sổ mở rộng, nơi luồng gió ấm của mùa hạ chỉ vừa đủ mạnh làm cho chúng lập lòe.

Giữa đại sảnh, ngọn đèn xấu xí cồng kềnh được treo với những sợi xích hoen rỉ đã hoàn toàn thay đổi dưới lớp dây trường xuân và nho rừng đang úa lần vì sức nóng. Vách phòng mắc đầy nhánh thông phảng phất mùi cay nồng, bốn góc phòng được biến thành bốn lùm cây xinh đẹp, nơi dành cho những bà giám hộ hoặc các bà lớn tuổi ngồi. Những dây trường xuân, nho dại và ngưu vĩ thảo được treo khắp nơi, trên những tràng hoa trên vách, trên khung cửa sổ, trên các quầy hàng phủ vải đủ màu rực rỡ. Và khắp nơi, giữa những cành lá xanh tươi, các lá cờ lấp lánh những ngôi sao rực rỡ của Liên bang miền Nam trên nền đỏ và xanh.

Bục gỗ dành riêng cho giàn nhạc được trang hoàng thật mỹ thuật, được che khuất hoàn toàn sau những cành lá xanh um và cờ sao. Scarlett biết rằng tất cả các loại hoa của thành phố đều có mặt ở đây, du thái, phong lữ thảo, tử dương hoa, trúc đào, thu hải đường… Ngay cả bốn chậu kiểng quí giá của bà Elsing cũng xuất hiện ở các chỗ danh dự trong bốn góc phòng.

Cuối phòng, đối diện với giàn nhạc, các bà trang hoàng còn lộng lẫy hơn. Trên tường nầy nằm chễm chệ hai bức chân dung to lớn của Tổng thống Davis và một người Georgia thân yêu của họ, “bé Alec” Stephens, Phó Tổng thống Liên bang miền Nam, bên trên là một lá cờ vĩ đại, phía dưới là cái bàn dài chất đầy hoa chọn lựa từ các vườn hoa trong thành phố… dương xỉ, xích hồng, huỳnh hồng và bạch hồng, những bó vong ưu thảo màu vàng chói, những đống kim liên hoa muôn màu, thục quỳ màu đỏ sậm, với nụ màu kem nằm chồng lên những thứ hoa khác. Giữa tất cả những thứ đó, các ngọn nến trang nghiêm như những ngọn đèn trên bàn thờ. Hai bức chân dung như đang lặng nhìn quanh cảnh trong phòng, hai khuôn mặt khác hẳn nhau của hai người đang mang trọng trách lèo lái xứ sở trong tình trạng khẩn trương hiện tại. Davis thì má hóp mắt lạnh như nhà khổ tu, vành môi kiêu hãnh mím chặt. Stephens thì mắt đen sâu và ngời sáng trên một khuôn mặt như chẳng biết gì ngoài bịnh tật và đau đớn, những đã chiến thắng được hai thứ ấy nhờ vào ý chí và tinh thần quả cảm. Đó là hai khuôn mặt được thương yêu nhiều nhứt.

Những bà nhiều tuổi nhứt trong các ban có trách nhiệm tổ chức hội chợ ra điều quan trọng như những chiếc thuyền buồm căng gió, sột soạt qua lại, hối thúc các bà vợ trẻ đến muộn, đẩy các cô gái đang cười khúc khích vào quầy hàng của họ, rồi biến vào phòng kế bên, nơi các thức giải khát đã được sắp xếp sẵn. Cô Pitty thở hổn hển theo sát họ.

Nhạc sĩ leo lên sàn gỗ, người nào người nấy da đen bóng, miệng tươi cười, nhưng mồ hôi đã bắt đầu rịn ra trên các gò má no tròn. Họ so dây vĩ cầm, đưa đẩy cung như muốn báo trước vai trò quan trọng của mình. Lão Levi, xà ích của Merriwether, đã từng điều khiển các giàn nhạc trong mỗi lần tổ chức hội chợ, dạ vũ hay hôn lễ từ ngày Atlanta còn mang tên Marthasville nhịp cây cung của ông để báo hiệu. Ngoài một số các bà có bổn phận trông nom hội chợ, những người dự lễ còn thưa thớt nhưng tất cả đều quay nhìn ông. Rồi thì vĩ cầm, đại hồ cầm, phong cầm, banjo và phách trổi lên bản Lorena với một tiết điệu chậm… quá chậm để khiêu vũ. Khiêu vũ chỉ bắt đầu khi các quầy đã hết hàng, Scarlett nghe tim đập mau hơn vì nàng vừa nghe điệu luân vũ du dương:

“Tháng năm chầm chậm trôi qua, Lorena!
Tuyết lại rơi trên thảm cỏ.
Mắt trời đã chếch bóng rồi, Lorena…”

Một, hai, ba – một, hai, ba – nghiêng qua, ba – quay, hai, ba. Đúng là một bản luân vũ tuyệt trần! Nàng đưa nhẹ hai tay về phía trước, nhắm mắt lại và lắc lư theo nhịp nhạc buồn. Có một cái gì trong tình khúc bi thảm và tình yêu đã mất của Lorena đã hoà hợp với những cảm xúc của nàng khiến nàng nghẹn ngào.

Rồi, dường như bị nhịp khúc luân vũ lôi cuốn, tiếng ồn ào đã vang lên từ con đường ngập ánh trăng, rồi tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe, tiếng cười vang trong bầu không khí ấm áp êm dịu, tiếng cãi cọ gây gỗ của bọn da đen giành chỗ để ngựa. Trên các thang lầu đã đầy dẫy những tiếng cười đùa vui vẻ, giọng trong vút của các thiếu nữ pha lẫn giọng trầm trầm của các bạn trai, những tiếng gọi chào hỏi vui vẻ của các cô gái nhận ra bạn bè chỉ mới chia tay với họ lúc xế trưa.

Đột nhiên, gian đại sảnh bừng sống dậy với các cô gái bập bềnh trong những bộ áo rực rỡ như cánh bướm, lớp lót trong hé lộ ra bên dưới, những bờ vai trần tròn trịa và trắng muốt, những bộ ngực nhỏ nhón hằn lên những đường nét mập mờ dưới lớp đăng ten, khăn choàng ren cầm trên tay, những chiếc quạt phe phẩy… quạt sơn dầu, bằng lông công hay lông thiên nga, lủng lẳng ở cán là những nơ nhỏ bằng nhung. Mấy cô gái tóc đen mướt bới lên thành búi thật nặng đến nỗi đầu họ phải ngã ra sau với vẻ kiêu hãnh ngạo mạn. Các thiếu nữ với những lọn tóc vàng óng chung quanh cổ và những đôi hoa tai viền vàng đu đưa. Đăng ten, lụa, kim tuyến và nơ, tất cả đều là những món vượt phong tỏa, tất cả đều quí giá hơn và hãnh diện hơn khi được mang vì lý do đó. Những thứ đó càng được phô trương bao nhiêu càng làm cho người ta thêm tự đắc coi như một bằng chứng lăng mạ cuộc phong tỏa của quân Yankee.

Không phải tất cả những bông hoa trong thành phố đều được dâng hết cho các lãnh tụ miền Nam bởi vì những nụ nhỏ nhứt, thơm nhứt đã được các cô gái dành lại làm đồ trang sức. Hồng Trung hoa giắt ở mang tai, lài và hồng kết thành vòng bao quanh suối tóc. Một số hoa khác được giấu dưới khăn choàng cổ bằng satin, đó là những đóa hoa trước lúc tàn đêm sẽ được dúi vào túi ngực của những bộ quân phục xám để làm kỷ vật.

Trong đám đông, đâu đâu cũng thấy các bộ quân phục. Những người mặc quân phục đó, Scarlett quen biết hết, có người nàng gặp trong bịnh viện, trên hè phố hay ở thao trường. Toàn là những bộ quân phục rực rỡ, kiêu hãnh với hàng nút chiếu ngời và sáng chói với các đường viền cấp bực vàng ở cổ áo và cổ tay, những sọc quần vàng, xanh hay của bộ đồ nổi bật lên. Khăn quàng tím thẩm và vàng ánh phất phơ, gươm ngời sáng chạm lách cách vào giày ống và đinh thúc ngựa kêu leng keng.

“Toàn là những người đẹp trai!” Scarlett nghĩ thầm và nức lòng hãnh diện trong khi những người đàn ông đó kêu gọi, chào hỏi bạn bè, hoặc nghiêng mình hôn tay các bà đứng tuổi. Tất cả đều hãy còn quá trẻ mặc dầu đã để râu mép vàng hoe hoặc râu càm đen sậm hoặc nâu nâu, tất cả đều xinh trai, dũng cảm với những cánh tay được treo lên vì bị thương và những cái đầu quấn băng trắng nõn làm nổi rõ màu da mặt sạm nắng. Một vài người vẫn còn chống nạng và các cô gái đã hãnh diện làm sao khi trìu mến dìu họ từng bước một! Giữa các bộ quân phục đó có một người quần áo quá rực rỡ. Đó là một quân nhân thuộc đoàn quân Loiusiana. Anh ta đứng tách rời đám đông trông chẳng khác một loài chim lạ miền nhiệt đới, cánh tay bị thương được treo lên bằng một tấm lụa đen, quần xanh ống rộng viền nẹp trắng, ghết màu kem và áo trận đỏ chói bó sát người. Sắc phục chói chan lòe loẹt của anh ta làm phai mờ màu áo của các thiếu nữ. Trông anh ta nhăn nhó không khác khỉ và đó là ý trung nhân của Maybelle Merriwether, tên là René Picard. Có lẽ cả bịnh viện đều có mặt ở đây, ít ra là những kẻ còn đi nổi, những quân nhân nghĩ phép hoặc dưỡng bịnh. Ngoài ra còn có các viên chức hỏa xa, bưu cuộc và các toán vận lương từ Atlanta cho tới Macon. Thế là các bà đã mãn nguyện quá rồi! Bịnh viện sẽ quyên được cả khối tiền đêm nay.

Ngoài đường bỗng có tiếng trống rộn rã, tiếng nhịp bước đều, tiếng hoan hô của các người đánh xe. Kế đó, kèn trổi lên và một khẩu lịnh oang oang cho đội ngũ tan hàng. Trong chốc lát, cả một đơn vị Vệ binh địa phương và Dân quân với đồng phục sặc sỡ sầm sập đổ lên các thang lầu hẹp và tràn vào những căn phòng, kẻ nghiêng mình chào, người bắt tay. Một số các cậu trai trong đội Vệ binh thích ra trận, tự hứa là sẽ có mặt tại Virginia cũng vào những ngày nầy năm tới, nếu chiến tranh chưa kết thúc. Một số các cụ râu bạc trắng, mong ước mình được trẻ hơn, kiêu hãnh nhịp bước trong bộ quân phục để nhớ tới mấy đứa con trai đang vinh quang chiến đấu cho xứ sở. Trong toán Dân quân có một số người trung niên hoặc lớn hơn đôi chút, lại cũng có một đám còn trong hạn tuổi đầu quân nhưng dường như họ không mấy hăng say như các người trưởng thượng của họ. Họ vừa xuất hiện là đã có tiếng xầm xì bàn tán về chuyện họ vẫn chưa chịu theo đoàn quân của Tướng Lee.

Làm thế nào để tất cả đều có thể tìm ra chỗ đứng! Mới vài phút trước, gian phòng hãy còn quá rộng nhưng bây giờ thì đã đầy nghẹt giữa không khí oi bức và hương vị những đêm hè, mùi nước hoa, mùi sáp xức tóc, mùi nguyệt quế thoát ra từ bao nhiêu ngọn nến trộn lẫn với hương hoa và bụi mốc từ sàn nhà dấy lên. Tiếng ồn ào khiến gần như chẳng còn nghe rõ được gì nữa. Và dường như bị khích động lây, lão nhạc trưởng Levi cho ngưng ngang luân vũ Lorena trầm buồn rồi nhịp mạnh cây cung vĩ cầm và giàn nhạc đổi ngay sang hành khúc “Lá cờ xanh xinh đẹp”.

Hàng trăm giọng cùng cất lên hát vang vang và gào to như tiếng hoan hô. Người lính kèn của đội Vệ binh trèo lên bục gỗ và rồi tiếng kèn thánh thót của anh ta hòa theo điệu nhạc vút lên cao đến rợn người.

Hoan hô! Hoan hô! Chiến đấu cho quyền lợi miền Nam! Hoan hô!

Hoan hô! Lá cờ xanh xinh đẹp!

Chỉ có một ngôi sao!

Họ tiếp tục hát ầm vang sang đoạn thứ hai, và Scarlett đang cùng hát với mọi người chợt nhận ra giọng êm ái của Melanie vút lên cao cao vút, thánh thót và rợn người chẳng kém tiếng kèn đồng.

Quay lại, nàng thấy Melanie đang nhắm mắt, chấp hai tay trước ngực, nước mắt ràn rụa. Lúc bản nhạc chấm dứt, Melanie nhìn Scarlett với ánh mắt khác thường rồi cười xin lỗi và rút khăn tay lau nước mắt. Nàng kề tai cô em dâu:

− Chị sung sướng quá và cũng quá kiêu hãnh về những chiến sĩ của mình đến nỗi không thể dằn khóc được.

Có một cái gì gần như cuồng tín ngời chiếu trong ánh mắt khiến chỉ trong phút chốc, khuôn mặt quá tầm thường của nàng như sáng rực lên và trở nên xinh đẹp lạ thường.

Dáng vẻ khác thường đó cũng lồ lộ trên mặt của tất cả các phụ nữ khi bản nhạc vừa chấm dứt, nước mắt kiêu hãnh tuôn trên các gò má hồng hồng hoặc nhăn nheo, nụ cười trên môi, lửa bốc cháy trong ánh mắt, trong khi họ quay nhìn những người thân yêu… thiếu nữ nhìn tình nhân, mẹ nhìn con, vợ nhìn chồng. Tất cả đều trở nên xinh đẹp lạ với một thứ sắc đẹp chói lòa làm biến hình cả người đàn bà xấu xí nhứt khi người ấy được hoàn toàn bảo vệ, được triệt để yêu thương và sẵn sàng đền đáp tình yêu đó muôn vạn lần hơn.

Họ yêu những người đàn ông ấy, tin tưởng và phó thác tất cả cho họ đến hơi thở cuối cùng. Làm sao tai họa có thể xảy đến với họ khi giữa họ và bọn Yankee đã có một lớp người dũng mãnh mặc đồ xám, bảo vệ họ? Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, đã có được người đàn ông nào anh hùng, dũng cảm, trang nhã và khả ái đến thế chưa? Một chính nghĩa công bằng và hợp lẽ như của họ mang tới gì khác hơn là một sự toàn thắng. Đó là cái chánh nghĩa mà họ thương yêu cũng tương đương như thương yêu những người đàn ông ấy, một chánh nghĩa mà họ đã phụng sự với hai tay và với một tấm lòng, một chánh nghĩa mà họ luôn nhắc nhở, luôn nghĩ đến… Một chánh nghĩa có thể làm họ chấp nhận sự hy sinh những người đàn ông của họ, nếu cần, và sẽ chịu tang một cách kiêu dũng giống như sự kiêu dũng của những người đàn ông kia khi nêu cao lá cờ trận mạc…

Đây là lúc họ thành tâm và hãnh diện nhứt, đây cũng là lúc Liên bang miền Nam đang tiến tới chiến thắng trong tầm tay. Những chiến công của bức tường đá Jackson ở trận Valley và sự thảm hại của quân Yankee trong trận chiến “Bảy Ngày” chung quanh Richmond càng chứng tỏ rõ ràng hơn nữa. Còn gì khác hơn được nữa đối với những lãnh tụ như hai tướng Lee và Jackson? Chỉ cần một chiến thắng nữa là quân Yankee sẽ quỳ gối xuống van lạy hòa bình, và những người đàn ông thân yêu ấy sẽ trở về và được tiếp đón bởi những nụ hôn cùng tiếng reo vui. Một chiến thắng nữa thôi là chiến tranh kết thúc!

Dĩ nhiên trong gia đình sẽ có một vài ghế trống, những đứa bé không hề biết mặt cha và sẽ có nhiều nấm mồ vô danh khắp các thung lũng Virginia và các triền núi tịch mịch ở Tennessee, nhưng đó có phải là cái giá quá đắt cho một chánh nghĩa không? Tơ lụa cho phụ nữ, trà và đường khan hiếm, nhưng chẳng ai cần quan tâm. Vả lại, những người hùng dám vượt cuộc phong tỏa vẫn có thể mang vào miền Nam những món đó ngay trước mũi bọn Yankee chính là điều khiến cho họ cảm kích nhiều hơn. Chẳng bao lâu nữa, Raphael Semmes và Hải quân Liên bang miền Nam sẽ đánh đuổi mấy chiếc pháo hạm Yankee và các hải cảng sẽ được mở hoát ra. Rồi Anh quốc sẽ giúp Liên bang miền Nam chiến thắng vì những nhà máy sợi của người Anh đều ngưng hoạt động vì thiếu bông vải. Và đương nhiên là giới quí tộc Anh sẵn có cảm tình đối với một giai từng quí phái, đều chống cái giống chỉ biết có tiền là trên hết như bọn Yankee.

Vì vậy, phụ nữ vẫn diện quần áo lụa, cười đùa và hãnh diện khi nhìn thấy những người đàn ông của họ. Họ biết là tình thương vượt lên khỏi gian nguy và cái chết sẽ là một điều ngọt ngào gấp đôi với sự kích thích kỳ dị cùng đi theo nó.

Lúc đầu, khi nhìn thấy đám đông, tim Scarlett cứ đập thình thịch với cái cảm xúc quá lâu mới được dự một bữa hội hè, nhưng khi nhìn thấy những bộ mặt quá khích động của những người chung quanh mà nàng chỉ hiểu lờ mờ, niềm hân hoan của nàng bắt đầu tan biến. Các phụ nữ có mặt ở đây đều biểu lộ cơn xúc động mà nàng không hề cảm thấy. Nó làm nàng bối rối và chán nản. Rồi thì căn phòng dường như không còn xinh đẹp nữa, các cô gái chẳng còn hăm hở, và cái nhiệt lực đổ dồn vào của chánh nghĩa vẫn còn chói lọi trên mặt mọi người dường như… ừ, dường như ngớ ngẩn làm sao ấy!

Và nàng há hốc miệng vì kinh ngạc khi một tia chớp tự giác khiến nàng nhận ra là mình không chia xẻ được lòng tự đắc của họ, sự ước ao được hy sinh, hoặc làm những gì có thể được cho chánh nghĩa. Trước khi lương tâm kịp nhắc nhở nàng: “Không, không! Mình chẳng nên nghĩ vậy, đó là chuyện sái quấy…” nàng biết rằng đại nghĩa đối với nàng chẳng có nghĩa gì và nàng đã phải hết sức bực mình khi nghe người ta nói về nó với tất cả lòng cuồng tín. Chính nghĩa chẳng có gì thiêng liêng đối với nàng, và chiến tranh cũng không phải là thần thánh mà chỉ là để huỷ diệt con người một cách mù quáng, làm hao tốn tiền bạc và khiến cho xa xỉ phẩm khó kiếm hơn. Nàng chợt cảm thấy quá mệt mỏi vì phải đan thêu, phải cuộn băng và thâu lượm xơ vải cho đến lúc các móng tay trở nên sần sùi. Và nàng cũng chán nản bịnh viện lắm rồi! Mệt mỏi, phiền muộn và buồn nôn với mùi thịt thúi, với những tiếng rên rỉ bất tận, nàng lại còn phải sợ khi nhìn tới những người hấp hối.

Nàng lấm lét nhìn quanh, sợ bị phát giác những cảm nghĩ bất chánh và báng bổ của nàng. Ồ, tại sao nàng không cùng một cảm giác như những người đàn bà khác? Họ hoàn toàn thành tâm với chánh nghĩa. Những gì họ nói và làm đều nằm trong ý nghĩa đó. Và nếu có ai nghi ngờ nàng… Không, không một ai có thể biết được! Nàng cần phải cố làm ra vẻ nhiệt thành và hãnh diện về cái chánh nghĩa mà nàng chẳng cảm thấy gì cả ấy, phải cho ra điều là quả phụ của một sĩ quan miền Nam chịu đựng nỗi đau khổ một cách can đảm làm như quả tim đã cùng vùi theo dưới mộ chồng, và phải cảm thấy cái chết của chồng chỉ là một đóng góp cho chánh nghĩa trên con đường chiến thắng kẻ thù.

Ồ, tại sao nàng lại khác biệt và xa rời đối với những phụ nữ đáng yêu kia? Nàng không bao giờ yêu được một người nào hay một vật nào với một tấm lòng vị tha như họ. Thật là cô đơn… từ trước tới nay chưa bao giờ nàng cảm thấy cô độc về tinh thần hoặc thể xác. Ban đầu, nàng cố gạt những ý tưởng đó ra, nhưng tánh cương trực đã nằm sâu trong bản chất không cho phép nàng làm như vậy. Và rồi, trong khi hội chợ vẫn tiếp tục, trong khi nàng và Melanie chờ đợi khách tới quầy hàng, trí óc nàng vẫn không ngừng làm việc, cố gắng tự bào chữa, một hành động chẳng mấy khó khăn đối với nàng.

Những người đàn bà kia chỉ ngớ ngẩn và điên dại khi nói về lòng ái quốc và chánh nghĩa, còn đàn ông thì lại tệ hại hơn khi bàn về những lối thoát sống còn, những quyền lợi của miền Nam. Riêng nàng, Scarlett O’Hara Hamilton, chỉ có nàng là có được sự cứng rắn về lý trí của một người Ái nhĩ lan. Nàng không muốn làm một kẻ ngu đần vì chánh nghĩa, cũng không ngu đần đến nỗi thú nhận cảm nghĩ chân thật của mình. Nàng có đủ lý trí để nhận chân tình thế và không ai có thể biết được nàng đang nghĩ gì. Cả hội chợ sẽ ngạc nhiên biết bao nếu biết được nàng đang thực sự nghĩ gì! Họ sẽ vô cùng kinh hoảng nếu nàng thình lình leo lên bục gỗ tuyên bố rằng theo ý nàng chiến tranh phải được chấm dứt để mọi người trở về nhà lo chăm sóc bông vải và rồi sẽ có những tiệc tùng, hội họp với những trai trẻ và những chiếc áo màu xanh bay phất phới.

Trong phút chốc, bao nhiêu ý nghĩ tự bào chữa đó đã giúp nàng vững lòng hơn nhưng nàng vẫn nhìn quanh với nỗi chán chường. Đúng như bà Merriwether nói, quầy hàng của mấy cô McLure hơi ẩn khuất nên mãi một lúc lâu chẳng thấy khách nào tới viếng. Scarlett chẳng có gì làm đành bực bội nhìn đám đông đang cười đùa trước mắt mình. Melanie biết cô em dâu chẳng được vui nhưng nghĩ rằng đó chỉ là vì buồn nhớ Charlie nên không tìm cách bắt chuyện với nàng. Melanie luôn tay sắp xếp lại những món hàng trên quầy cho có vẻ đẹp mắt hơn, trong khi Scarlett ngồi không buồn rầu rảo mắt nhìn quanh. Ngay cả những bó hoa bên dưới hai bức chân dung của Davis và Stephens cũng làm nàng bất mãn. Nàng nhăn mũi:

“Trông y như là bàn thờ, cái lối trình bày của họ cho hai ông đó cứ làm cho mình nghĩ tới họ là Đức Chúa cha và Đức chúa con”.

Rồi giựt mình lo sợ vì sự vỡ lẽ của mình, nàng hấp tấp toan làm dấu thánh để tạ tội nhưng gượng lại kịp. Nàng biện luận với lương tâm:

“Đúng vậy, mọi người cứ coi họ như thần thánh trong khi sự thật họ vẫn chỉ là con người, mà còn xấu xí nữa là khác”.

Thật vậy, ông Stephens không làm sao sửa lại nhân dạng của ông được vì đã tật nguyền suốt đời, còn ông Davis… Nàng nhìn lên khuôn mặt kiêu hãnh như làm bằng đá ngũ sắc. Chính chòm râu dê của ông làm nàng khó chịu nhứt. Đàn ông hoặc cạo nhẵn râu hay chỉ có thể để râu mép hoặc nữa là để trọn bộ râu.

“Cái chòm râu đó hình như là chuyện mà ông ta có thể thực hiện tốt đẹp nhứt trong đời”. Nàng nghĩ thầm như thế và không tìm ra được trên khuôn mặt đó một sự thông minh quả cảm nào của một người đang mang trọn gánh nặng của một tân quốc gia.

Không, nàng không vui sướng chút nào cả. Ban đầu nàng hài lòng vì đã có mặt trong đám đông nhưng bây giờ chỉ hiện diện thôi vẫn không đủ. Nàng đang hiện diện ở hội chợ nhưng không phải là một thành phần của nó. Không một ai chú ý đến nàng và chỉ mình nàng là kẻ không chồng còn quá trẻ không được ai tán tỉnh trong khi nàng chỉ thích là trung tâm điểm của các cuộc hội họp. Thật là bất công! Nàng chỉ mới 17 tuổi lại có một người chồng đang yên nghỉ tại nghĩa trang Oakland, một đứa con còn nằm nôi ở nhà cô Pittypat và ai cũng cho rằng nàng rất bằng lòng số phận. Ngực nàng trắng hơn, vòng eo nàng nhỏ hơn và nàng xinh xắn hơn bất cứ cô gái nào có mặt hôm nay, nhưng tất cả có nghĩa là nàng phải nằm bên cạnh Charles với hàng chữ “Vợ yêu quí của…” khắc lên trên.

Nàng không còn là một thiếu nữ có thể nhảy nhót hoặc được tán tỉnh cũng không còn là một người vợ để có thể ngồi chung với các bà có chồng khác phê bình nết na của các cô gái đang khiêu vũ. Nhứt là nàng cũng không đủ già để làm một quả phụ. Quả phụ phải già… phải thật quá già để họ không thể thèm khiêu vũ, muốn làm dáng hoặc được đàn ông ngưỡng mộ nữa. Ồ, thật là bất công khi nàng phải ngồi đây thật đoan trang và giữ đúng phẩm hạnh cao quí của một quả phụ trong khi nàng chỉ mới 17 tuổi. Thật bất công khi nàng phải cố hạ thấp tiếng nói và phải khiêm tốn nhìn xuống khi có đàn ông thật đẹp trai đến viếng quầy hàng.

Tất cả thiếu nữ ở Atlanta đều có người tán tỉnh. Ngay cả những cô xấu xí nhứt cũng ra vẻ như là giai nhân… và, ồ, vàng tệ hại hơn nữa là chúng ăn mặc thật hết sức dễ thương.

Trong khi đó, nàng ngồi đây như một con quạ trong lớp vải đen phủ từ cổ tay rồi gài nút lên tận càm, không một bóng dáng đăng ten hay kim tuyến, không một món trang sức nào ngoài cây trâm bằng mã não của Ellen, và cứ phải nhìn những cô gái gầy như que củi khoác tay các thanh niên đẹp trai. Tất cả chỉ vì Charles Hamilton đã bị bịnh đậu mùa. Anh ta lại chẳng chịu chết trong vinh quang ngoài chiến trận để nàng còn có thể hãnh diện khoe khoang.

Scarlett bực tức chống khuỷu tay lên quầy hàng nhìn đám đông, bất chấp những lời khuyên lặp đi lặp lại hàng ngần lần của Mammy là làm như thế cùi chỏ sẽ nhăn nheo và xấu xí. Dầu nó có xấu mấy đi nữa cũng mặc, nàng còn có dịp nào nữa để phô trương đâu? Nàng khao khát ngắm những chiếc áo dài bềnh bồng lướt qua, những chiếc áo lụa màu vàng màu bơ với những vòng hoa và nụ hồng cài lên, những chiếc áo satin hồng với mười tám vòng đăng ten kết viền bằng nhung đen, những chiếc áo vải mỏng màu xanh, dài khoảng mười thước với một suối đăng ten, những bộ ngực để hở, những nụ hoa thật khêu gợi. Maybelle Merriwether khoác tay anh chàng ở đội Zouave tới quầy hàng bên cạnh. Cô ta mặc áo bằng sa mỏng màu xanh, rộng đến nỗi làm cho vòng eo nàng thâu nhỏ lại đến gần như chẳng có. Chiếc áo còn được kết đăng ten màu kem Chantilly, do chuyến tàu vượt phong tỏa sau cùng từ Charleston mang tới, và Maybelle phô trương nó một cách xấc xược như là chính cô ta chứ không phải thuyền trưởng Butler đã vượt được hàng rào biển đem về.

Vừa nghẹn tức vừa giận dữ, Scarlett nghĩ:

“Mình sẽ trông đẹp biết bao trong chiếc áo đó. Cái eo của nó trông như bụng con bò. Màu xanh đó mới đúng là màu của mình, nó sẽ làm cho mắt mình có vẻ… Tại sao mấy con tóc hoe cứ cố mặc màu nầy? Da nó xanh như là miếng phô mai cũ. Nhưng mình có còn được mặc màu đó nữa đâu dầu là sau khi đã mãn tang! Và ngay cả khi mình tái giá! Mình cứ bị bắt buộc phải mặc màu xám, màu nâu hoặc màu tía, thật là ghê tởm!”

Trong khoảnh khắc, nàng nhận thấy tất cả các khía cạnh của sự bất công. Sao thời kỳ vui chơi, thời mặc quần áo đẹp, thời khiêu vũ lại ngắn ngủi đến thế? Chỉ có vài năm, vài năm vỏn vẹn! Rồi là phải có chồng và chỉ được mặc những chiếc áo màu u ám, rồi sanh con để tàn phá những đường cong, ngồi trong xó giữa các cuộc khiêu vũ với chồng hoặc với những ông già để cứ bị giẵm lên chân. Nếu không làm như vậy, các thiếu phụ khác sẽ xầm xì đàm tiếu, và danh giá sẽ nát tan rồi cả gia đình bị nhục nhã lây. Thật là vô cùng uổng công khi phải để cả một đời thanh xuân vào việc học hỏi cách quyến rũ đàn ông, cách mê hoặc họ rồi chỉ được sử dụng những kiến thức đó trong vòng một hoặc hai năm. Nhớ đến đường lối huấn luyện của Ellen và Mammy, nàng nhận ra nó thật toàn vẹn và hoàn hảo vì nó luôn luôn đem lại thành công.

Trước mặt các bà cụ, người con gái phải tỏ ra dịu dàng, ngây thơ và đầu óc giản dị chừng nào hay chừng ấy, vì các bà thường tinh mắt và canh chừng các cô như một con mèo sẵn sàng vồ lấy những sự sơ suất trong lời nói hay ánh mắt. Với các ông già, người con gái phải nhanh nhẹn, bạo dạn và phải làm dáng một chút để cho những ông lão ngớ ngẩn đó thỏa mãn tự ái phần nào. Nhờ thế các ông cảm thấy hăng hái và trẻ lại, họ sẽ véo vào má cô gái và tuyên bố rằng cô ta là một đứa ranh mãnh. Và dĩ nhiên, cô gái phải luôn luôn đỏ mặt lên vì thẹn trong những trường hợp đó, nếu không họ sẽ thích thú véo cô ta nhiều hơn nữa rồi đi nói với các con trai của họ rằng con nhỏ đó lẳng lơ.

Đối với các thiếu nữ và thiếu phụ, cần phải ngọt như đường và ôn hôn họ mỗi lần gặp gỡ, dầu có phải gặp nhau mười lần một ngày cũng vậy. Rồi sau đó vòng tay qua hông họ và để cho họ ôm lại mặc dù có ghét họ đến bao nhiêu cũng thế. Phải cứ tán thưởng bừa chiếc áo dài hay khen ngợi những đứa con của họ, rồi chọc ghẹo về những cậu trai đang theo đuổi họ, hoặc ca tụng các ông chồng họ rồi cười một cách khiêm tốn và nhìn nhận rằng mình chẳng được duyên dáng bao nhiêu nếu so với họ. Và quan trọng hơn tất cả là không bao giờ được nói rằng mình đang thật sự nghĩ khác hơn những gì họ nói.

Phải xa lánh chồng của những người khác cho dù đã có thời họ là một trong những ý trung nhân đã bị mình loại bỏ, hoặc là những kẻ đáng được mình chú ý. Nếu mình quá niềm nở với những ông chồng trẻ đó, vợ họ sẽ bán rao là mình lẳng lơ và danh giá mình sẽ bị tổn thương, chẳng còn một cậu trai nào muốn theo tán tỉnh nữa.

Nhưng với những trai trẻ độc thân… ô, đó là cả một vấn đề khác hẳn! Mình có thể mỉm cười với họ và khi họ muốn tìm hiểu xem tại sao mình cười, mình từ chối nói rõ lý do rồi cười ầm lên khiến cho họ cứ phải loanh quanh mãi bên mình để tìm cho ra. Mình có thể hứa hẹn đủ điều bằng khóe mắt khiến cho họ phải tìm cách hầu chuyện riêng với mình. Và khi hai người đã ra tới một chỗ vắng, mình phải tỏ ra bị xâm phạm phẩm hạnh hoặc giận dữ lên khi họ muốn hôn mình. Mình phải làm thế nào cho họ xin lỗi về cử chỉ vô lễ đó rồi ngọt ngào tha thứ ngay khiến họ cứ lẩn quẩn bên mình để cố thử hôn lần thứ hai. Đôi khi chớ không được thường lắm, mình cứ để họ hôn (Ellen và Mammy không hề dạy nàng điều đó, nhưng nàng biết chắc là làm như thế rất có hiệu quả) rồi mình sụt sùi khóc và tự trách là đã quá ngu dại khiến cho họ không còn kính nể mình nữa. Tự nhiên là họ sẽ lau nước mắt cho mình và thông thường là kèm theo lời hứa vẫn quí mến mình như trước, và kế đến là… ô, còn biết bao nhiêu mánh khóe khác nữa mà nàng đã thuộc nằm lòng khi cần phải đối phó với những thanh niên chưa vợ, chẳng hạn như liếc mắt đưa tình, vừa mỉm cười vừa che quạt, uốn éo cho váy đu đưa, nước mắt, tiếng cười, những lời tâng bốc và thái độ bày tỏ cảm tình. Nhưng hỡi ơi, tất cả những mưu mẹo luôn luôn hữu hiệu đó lại chẳng mảy may làm xúc động được Ashley.

Không, dường như không đúng lắm khi phải phí công học hỏi tất cả những mánh khóe chỉ để đem áp dụng trong một thời gian ngắn ngủi rồi đem vứt bỏ đi mãi mãi. Tuyệt vời biết bao nếu mình chẳng lấy chồng, tiếp tục xinh tươi trong những chiếc áo xanh và mãi được nhiều anh chàng đẹp trai theo tán tỉnh. Nhưng nếu thời gian đó kéo dài quá lâu mình sẽ trở thành một thứ gái già như india Wilkes và mọi người sẽ bày tỏ sự thương hại với cái lối tự phụ bỉ ổi của họ. Không, dầu sao có chồng vẫn tốt hơn để còn giữ được lòng tự trọng cho dầu không bao giờ còn được vui chơi nữa.

Trời! Cuộc sống là cả một sự hỗn tạp! Sao mình lại ngu đần để lấy Charles trong số bao nhiêu kẻ khác để rồi kể như cuộc đời chấm dứt ngay từ năm mười sáu tuổi?

Những phút mơ màng trong chán chường và giận tức của Scarlett bỗng bị cắt ngang khi đám đông bị đẩy lùi sát vào tường và các bà cẩn thận khép váy vào để vừa tránh chỗ vừa giữ cho khỏi hở hang. Scarlett nhón gót lên để nhìn trong khi viên Đại uý chỉ huy đội Dân quân trèo lên bục gỗ dành cho ban nhạc. Khẩu lịnh vang lên và phân nửa đại đội của ông ta xếp thành hàng. Họ thao diễn nhịp nhàng và ngắn gọn một số động tác quân sự chỉ trong vài phút nhưng mồ hôi cũng đã tươm đầy trán. Lập tức, tiếng vỗ tay và hoan hô nổi lên vang dội. Scarlett cũng vỗ tay lấy lệ trong khi các binh sĩ vừa thao diễn xong kéo nhau đi về phía quầy giải khát gồm có nước chanh và rượu rum pha với đường, sữa… Nàng quay sang Melanie với ý nghĩ là nên bắt đầu giả dối bằng cách tỏ ra mình cũng thành tâm cùng chánh nghĩa:

− Trông họ xinh quá, phải không chị?

Melanie đang loay hoay xếp lại các vật dụng bằng len đan trên quầy:

− Phần lớn trong số đó còn đẹp mấy lần hơn nếu họ chịu mặc quân phục xám và đang ở chiến trường Virginia.

Melanie đáp lại, không cần dè dặt hạ thấp giọng. Nhiều người trong số các bà mẹ của các đội viên Dân quân đứng gần đó đã nghe rõ lời chỉ trích vừa rồi. Mặt bà Guinan đỏ rần lên rồi trắng lợt ra vì đứa con trai hai mươi lăm tuổi của bà, tên Willie, là binh sĩ của đại đội đó.

Scarlett không khỏi kinh hoàng vì những lời đó nói ra từ miệng của Melly.

− Kìa, Melly!

− Em biết đó là sự thật mà Scarlett. Chị không nói tới các cậu bé và những người ở trong hàng ngũ Dân quân đó hãy còn thừa sức cầm súng chiến đấu. Và đó chính là phận sự của họ ngay trong giờ phút nầy.

− Nhưng… nhưng…

Scarlett chưa hề nghĩ tới chuyện đó bao giờ nên ấp úng tiếp:

− Nhưng… vẫn phải có một số người nào đó ở lại để… để bảo vệ xứ sở khi bị xâm lăng chớ.

Đó là lý do mà Willie Guinan đã viện ra để nói với nàng về việc y còn ở lại Atlanta.

Melanie lạnh lùng nhìn về phía một toán Dân quân:

− Chẳng ai xâm lấn mình, cũng không ai sắp sửa… Và đường lối hữu hiệu nhứt để chống xâm lăng là vác súng tới Virginia và đánh đuổi quân Yankee ngay tại đó. Còn về chuyện bảo là phải giữ Dân quân lại đây để tránh một cuộc nổi dậy của người da đen thì… quả là một chuyện ngu si nhứt. Tại sao người của chúng ta phải nổi dậy? Đó chỉ là một lối tự biện hộ của những kẻ hèn. Chị đoan chắc là chúng ta sẽ thắng quân Yankee trong vòng một tháng, nếu tất cả các đội Dân quân của tất cả các tiểu bang miền Nam đều cùng lên đường tới Virginia. Chỉ có vậy thôi!

− Kìa, Melly!

Scarlett kêu lên và nhìn sửng Melanie. Đôi mắt huyền của Melanie ngời lửa giận:

− Chồng chị không sợ ra trận và chồng em cũng vậy. Và chị ao ước họ sẽ tử trận còn hơn ở lại đây. Ồ, em ơi, chị xin lỗi. Chị vô tâm và tàn nhẫn quá!

Cô chạm nhẹ vào tay Scarlett với vẻ van lơn và Scarlett mở to mắt nhìn nàng. Nhưng không phải Scarlett đã nghĩ tới cái chết của Charles. Nàng chỉ nhớ có Ashley. Nếu chàng cũng chết? Nàng quay nhanh lại và mỉm cười một cách vô hồn với bác sĩ Meade đang đi về phía quầy hàng.

− Được lắm cháu. Các cháu chịu tới đây là tốt lắm. Tôi biết các cháu đã phải hy sinh nhiều khi nhận lời. Nhưng chúng ta có bổn phận hy sinh tất cả vì đại nghĩa. Tôi sắp tiết lộ với các cháu một vụ bí mật đây. Tôi đã sắp có cách kiếm thêm tiền cho bịnh viện một cách bất ngờ, nhưng tôi ngại các bà sẽ hoảng lên.

Ông Meade ngừng lại, cười tủm tỉm, tay vuốt chòm râu xám.

− Chuyện gì vậy bác? Nói tụi cháu nghe đi.

− Nghĩ kỹ lại, tôi muốn để các cháu thử đoán. Nhưng các cháu phải ủng hộ tôi nếu giáo hội có ý định đuổi tôi ra thành phố. Dầu sao, đây cũng là việc vì bịnh viện. Các cháu sẽ thấy. Chưa bao giờ ai làm được như tôi cả.

Ông đường bệ đi về phía các bà giám hộ đang tụ tập trong một góc phòng. Và giữa lúc hai chị em đang nhìn nhau định bàn tán về chuyện bí mật đó thì hai ông già bước lại quầy, lớn tiếng hỏi mua một mớ đăng ten. Dầu sao thì cũng có mấy ông già đến còn hơn là chẳng có ma nào, Scarlett vừa nghĩ thầm vữa đo đăng ten vừa làm ra vẻ nghiêm trang khi một ông già nựng càm nàng. Hai lão già bước qua quầy giải khát và một số khác lại tới. Quầy của hai chị em nàng không được chiếu cố bằng các quầy hàng của Maybelle Merriwether, Fancy Elsing hoặc chị em Whiting tràn ngập những tiếng cười đùa khúc khích, những tiếng reo vui làm cho không khí nhộn lên. Melly bán những món vô dụng đối với đàn ông, dáng điệu nàng thật tự nhiên như một cô bán hàng trong tiệm và Scarlett cũng cố bắt chước theo chị chồng.

Ở các quầy khác, khách hàng luôn luôn đông đảo, chỉ trừ có quầy của Scarlett. Một vài người ghé lại chỗ hai chị em nàng, kể lể những lúc sống chung với Ashley ở viện Đại học và coi chàng như một chiến sĩ xuất sắc hoặc kính cẩn nhắc tới Charles và cho rằng cái chết của anh là một mất mát lớn lao cho Atlanta.

Rồi giàn nhạc trổi lên một điệu rộn ràng, bài “Johnny Brooker, hãy giúp người da đen!” khiến Scarlett suýt hét lên. Nàng muốn được khiêu vũ. Ước ao được khiêu vũ. Nàng nhìn xuống sàn nhảy, chân nhịp mau theo điệu nhạc, đôi mắt xanh lóe ngời sự thèm khát. Ở cuối lối đi băng ngang đại sảnh, một người khách mới đến đang đứng ở ngưỡng cửa bắt gặp ánh mắt đó và giựt mình khi nhận ra nàng. Hắn ngắm nghía tường tận khuôn mặt phiền muộn và ương ngạnh của Scarlett. Hắn chợt cười một mình vì nhận ra vẻ mời mọc mà bất cứ người đàn ông nào cũng có thể đọc được trên khuôn mặt đó.

Đó là một gã cao lớn, mặc loại nỉ hảo hạng màu đen, cao hơn mấy sĩ quan đang đứng gần hắn, vai thật rộng, bụng thon vào, chân mang đôi giày da đánh bóng nhỏ nhắn. Bộ y phục đen nghiêm trang của hắn với chiếc sơ mi xếp nếp bằng vải mịn, ống quần dài ôm gọn cổ chân trái ngược hẳn với vóc dáng và khuôn mặt vênh váo của hắn. Với một bộ đồ quá sang trên một thân thể lực lưỡng ẩn chứa một cái gì nguy hiểm, hắn vẫn còn có được cái dáng điệu uể oải của người quí phái. Tóc đen mượt, râu mép để gọn và tỉa sát, khiến hắn có vẻ khác lạ hẳn với những kỵ binh râu mép quá dài và trễ xuống đứng bên cạnh hắn. Có lẽ và đúng thế, hắn là một kẻ có nhiều dục vọng và thích hưởng thụ bất chấp những lời phê phán. Điệu bộ hoàn toàn tự tin và xấc xược của hắn với đôi mắt tinh quái liều lĩnh khi nhìn xoắn lấy Scarlett đã khiến nàng linh cảm được cái nhìn đó. Nàng quay lại nhìn hắn.

Nàng chợt nghe như đâu đó có một hồi chuông báo thức reo vang. Nhưng ngay trong lúc đó, nàng không tài nào nhớ được hắn là ai. Tuy nhiên, hắn chính là người đàn ông đầu tiên từ nhiều tháng nay đã chú ý đến nàng. Thế là nàng ban cho hắn một cái cười tươi. Nàng hơi nghiêng mình để đáp lại cái chào của hắn, rồi thì hắn đứng thẳng lên đi về phía nàng với dáng điệu uyển chuyển hiếm có của người da đỏ. Và Scarlett bỗng đưa tay lên bụm miệng vì kinh hãi. Nàng đã nhớ ra hắn là ai.

Quá kinh hoảng, Scarlett rụng rời, trong khi hắn đang tìm lối băng qua đám đông. Không chần chờ, nàng hấp tấp quay người lại, tìm lối chạy vào phòng giải khát, nhưng váy nàng bỗng vướng phải một cây đinh trên quầy. Nàng giựt mạnh ra làm rách áo, nhưng hắn cũng đã tiến sát tới một bên rồi.

− Xin vô phép. Hắn vừa nói vừa cúi xuống gỡ chỗ áo bị vướng. Tôi không mấy hy vọng là cô nhận ra tôi, cô Scarlett O’Hara.

Giọng của hắn êm dịu một cách lạ kỳ, đúng cái giọng uốn nắn của người quí tộc, trong ấm và hơi kéo dài của người Charleston.

Nàng ngước nhìn hắn như cầu khẩn, mặt đỏ tía lên với sự xấu hổ đã bị hắn chứng kiến trong lần gặp gỡ ở thư viện Ashley. Và tia mắt nàng chạm phải một đôi mắt đen lay láy mà nàng chưa từng thấy. Ánh mắt đó đang long lanh thích thú một cách tàn nhẫn. Trong hàng muôn triệu người trên thế giới nầy, sao nàng lại phải gặp con người ghê tởm nầy, con người đã chứng kiến chuyện bí mật giữa nàng và Ashley, một chuyện vẫn còn là ác mộng với nàng, con người bỉ ổi đã phá hoại tiết hạnh nhiều cô gái và đã bị giới quí tộc loại ra, con người hèn hạ đã dám quả quyết rằng nàng không phải là một thiếu nữ quí phái.

Vừa nghe tiếng của hắn, Melanie quay lại và lần đầu trong đời, Scarlett tạ ơn Thượng đế đã ban cho nàng một người chị chồng.

− Có phải, có phải… ông Rhett Butler đó không?

Melanie vừa hỏi vừa chìa tay ra.

− Tôi đã gặp ông…

− Trong một ngày vui vẻ vào dịp báo tin lễ đính hôn của hôn. Bà còn nhận ra tôi thật là hân hạnh.

Hắn khom xuống hôn nhẹ bàn tay Melanie.

− Ông bận lắm sao mà phải rời Charleston, ông Butler?

− Một vài việc phiền toái về thương mãi, thưa bà Wilkes. Từ nay tôi sẽ phải đến thành phố của bà thường hơn. Không những chỉ mang hàng tới mà tôi còn có bổn phận phải trông chừng việc sắp xếp nữa.

− Mang tới…

Melly ngập ngừng, mày nhíu lại rồi cười khoan khoái:

− Có phải, có phải… ông là vị thuyền trưởng lừng danh Butler mà chúng tôi thường nghe nhắc đến rất nhiều… Người vượt hàng rào phong tỏa. Phải rồi, mấy cô gái ở đây đều mặc áo do ông mang tới. Scarlett, chuyện gì vậy? Em mệt hả? Ngồi xuống đi!

Scarlett ngồi thụp xuống ghế, hơi thở nàng dồn dập đến nỗi nàng sợ dây nịt áo đứt tung ra. Thật là kinh khủng! Nàng không bao giờ nghĩ tới chuyện còn gặp lại người đàn ông nầy. Hắn ta lượm cái quạt đen của nàng trên quầy, ân cần quạt cho nàng, quá ân cần và mặt thật nghiêm trang nhưng đôi mắt vẫn còn giễu cợt. Hắn nói:

− Ở đây nóng quá, cô O’Hara mệt là phải. Tôi có thể dẫn cô tới cửa sổ.

− Không.

Scarlett xẵng giọng khiến Melanie giựt mình:

− Mợ ấy không còn là Scarlett O’Hara nữa mà đã là bà Hamilton rồi. Bây giờ mợ là em dâu tôi.

Và Melly nhìn nàng thật dịu dang. Scarlett muốn siết cổ Rhett Butler khi nhận ra nét chế giễu trên khuôn mặt đen như hải tặc của hắn.

− Tôi tin chắc rằng đó là một ích lợi lớn lao cho cả hai người đàn bà duyên dáng.

Hắn vừa nói vừa khẽ cúi đầu. Đó là một nhận xét lịch sự của mọi đàn ông, nhưng từ miệng hắn nói ra nàng có cảm tưởng như ngược lại.

− Tôi nghĩ là chồng của hai bà đều có mặt đêm nay trong dịp vui nầy. Tôi rất hân hạnh được gặp lại hai ông ấy.

Melanie vừa đáp vừa ngẩng đầu kiêu hãnh:

− Chồng tôi đang ở Virginia, còn Charles… Giọng cô bỗng nghẹn lại.

− Anh ấy đã chết ở trại quân.

Scarlett nói tiếp, giọng cộc lốc gần như dằn từng tiếng. Trời! Tại sao tên đê tiện nầy chưa chịu đi? Melly nhìn nàng trân trối, ngạc nhiên trong khi Butler phác một cử chỉ hối hận:

− Thưa hai bà… Tôi không thể nào ngờ được! Các bà nên tha thứ cho. Nhưng xin cho phép một kẻ xa lạ như tôi được an ủi hai bà rằng chết vì tổ quốc tức là sống muôn đời vậy.

Melanie mỉm cười với hắn qua những giọt lệ long lanh trong khi Scarlett chỉ cảm thấy có sự phẫn nộ và sự thù ghét bất lực đang ray rức nàng. Hắn lại bày tỏ thái độ lịch sự và ân cần như bất cứ một người quí phái nào có thể làm trong trường hợp tương tự nhưng ý hắn không phải thế. Hắn chỉ nhạo báng nàng thôi.

Hắn biết rõ nàng không yêu Charles và Melly quả là một kẻ quá dại dột đến không hiểu nổi thâm ý hắn. Lạy Chúa, nàng bỗng giật mình sợ hãi, xin đừng để ai hiểu được thâm ý hắn. Nếu hắn nói toạc ra? Hắn không phải là người đứng đắn, cố nhiên là không thể biết được hành động của hạng người như vậy. Chẳng một tiêu chuẩn nào có thể dùng để phán đoán một người bất hảo. Nàng nhìn lên thấy trong cách trề môi của hắn có một cái gì chế giễu dịu dàng, ngay cả cách phe phẩy quạt của hắn cũng vậy. Có một cái gì trong cái nhìn của hắn đã thách đố tinh thần nàng, khiến nàng chợt thấy quả quyết hơn trong cơn thù ghét. Đột nhiên nàng giựt lấy cây quạt trong tay hắn và gay gắt:

− Tôi vẫn khỏe như thường. Đừng làm tóc tôi rối bung lên.

− Scarlett, em! Thuyên trưởng Butler, xin ông thứ cho. Mợ ấy… mất bình tĩnh khi nghe nhắc tới Charlie bất hạnh… đúng ra, chúng tôi không nên đến đây tối nay. Chúng tôi còn chịu tang như ông thấy và Scarlett vẫn chưa nguôi ngoai… lại phải chứng kiến cảnh ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc, tội nghiệp!

− Tôi hiểu lắm.

Hắn nói với vẻ nghiêm trang giả dối, nhưng khi quay lại nhìn Melanie và bắt gặp nỗi buồn dìu dặt của nàng, hắn đổi ngay nét mặt, ra chiều trọng nể và thật sự đứng đắn.

− Tôi nhận thấy bà đúng là một người can đảm, bà Wilkes.

“Đừng có nói gì tới tôi!” Scarlett giận dữ nghĩ thầm, trong khi Melanie cười bối rối:

− Không đâu, thuyền trưởng Butler! Uỷ ban bịnh viện chỉ cần chúng tôi chăm sóc quầy hàng nầy vào phút chót… Một cái áo gối? Thưa, đây là một cái có thêu cờ đẹp nhứt.

Melanie quay lại với ba người kỵ binh vừa tới quầy. Nàng tiếp tục nghĩ là thuyền trưởng Butler quá tử tế. Nhưng rồi, lo ngại cho tấm sa che giữa cô và cái ống nhổ đặt trước quầy, bởi vì những kỵ binh nầy phun nước thuốc lá màu hổ phách không được chính xác như khi họ bắn súng nên nàng quên phứt thuyền trưởng Butler, Scarlett và chỉ còn nhớ có mấy cái ống nhổ trong khi khách hàng tới đông thêm.

Scarlett yên lòng ngồi trên chiếc ghế đẩu phe phẩy quạt, không dám nhìn lên, chỉ cầu mong cho tên thuyền trưởng Butler sớm trở về sàn tàu của hắn.

− Chồng bà mất lâu chưa?

− Ồ, khá lâu, gần một năm.

− Phải bảo là một thế kỷ mới đúng.

Scarlett không biết một thế kỷ là bao nhiêu, nhưng có cái gì nàng biết rõ trong cái giọng trêu chọc của hắn nên nàng im lặng.

− Ông bà sống với nhau được bao lâu? Tha thứ cho những câu hỏi của tôi vì tôi đã rời khỏi vùng nầy khá lâu.

Scarlett miễn cưỡng đáp:

− Hai tháng.

− Một thảm kịch, không hơn không kém.

Cái giọng ung dung của hắn tiếp tục cất lên.

“Trời, ma quỉ sao không bắt hắn đi! Nếu hắn cũng như mọi người đàn ông khác, mình sẽ dễ dàng làm mặt lạnh rồi ra lệnh cho hắn đi chỗ khác. Nhưng hắn đã biết chuyện mình với Ashley và cũng biết mình không yêu Charles. Mình đã bị trói tay rồi”. Nàng giận sôi lên nghĩ thế nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn xuống chiếc quạt.

− Và đây là lần đầu tiên bà trở lại với nếp sống bên ngoài?

Scarlett giải thích mau:

− Tôi biết làm thế nầy là khác thường. Nhưng chị em McLure đáng lẽ trông chừng quầy hàng nầy lại bị gọi đi bất ngờ, chẳng ai thay thế. Tôi và Melanie đành…

− Chẳng có hy sinh nào quá lớn đối với đại nghĩa.

Quái, bà Elsing cũng nói vậy, nhưng giọng bà ta không giống như giọng hắn. Những tiếng chửi mắng sắp tuôn ra khỏi miệng nhưng Scarlett cố dằn. Vả lại, nàng có mặt ở đây không phải vì chánh nghĩa mà chỉ vì quá chán nản cảnh ngồi nhà.

Hắn nói tiếp với vẻ nghĩ ngợi:

− Tôi vẫn thường nghĩ tới cái lối chịu tang ở đây, nó giam hãm đàn bà trong lớp nhiễu tang cho tới chết và ngăn cấm mọi sở thích tự nhiên của họ. Thật là dã man như tục lệ Suttee bên Ấn độ.

− Settee, hả?

Hắn phá lên cười làm Scarlett đỏ mặt vì sự dốt nát của mình. Nàng không thích những kẻ sử dụng các ngôn ngữ nàng không hiểu.

− Bên Ấn, khi người chồng chết, thi hài được hỏa táng thay vì chôn cất và người vợ bị bắt buộc lên giàn hỏa để chết theo chồng.

− Kinh khủng quá! Sao họ làm vậy? Không có cảnh sát ngăn cản à?

− Dĩ nhiên không. Một người vợ không chịu chết thiêu theo chồng sẽ bị loại ra ngoài xã hội. Những bà vợ Ấn khác cho rằng người đàn bà đó không hành động như một người có giáo dục. Cũng giống như những bà ngồi trong góc phòng kia sẽ xôn xao lên nếu đêm nay bà mặc một chiếc áo đỏ và khiêu vũ. Riêng tôi, tôi cho rằng tục lệ Suttee còn nhân đạo hơn là tập tục duyên dáng của miền Nam chúng ta là chôn sống các góa phụ.

− Ông dám bảo là tôi bị chôn sống?

− Vậy mà phụ nữ vẫn cố bám víu vào những xiềng xích đang trói họ! Bà cho rằng tục lệ của người Ấn dã man, nhưng bà có can đảm chường mặt ở đêm nay không nếu Liên bang miền Nam không cần bà?

Tranh luận theo cái lối nầy thường làm Scarlett bối rối. Càng bối rối gấp bội khi nàng mơ hồ nghĩ rằng chắc hắn nói có phần nào đúng. Nhưng bây giờ chính là lúc đánh gục hắn đây.

− Dĩ nhiên tôi sẽ không đến, vì nó sẽ… sẽ là một sự bất kính với… Người ta sẽ nghĩ rằng tôi không yê…

Mắt hắn theo dõi từng tiếng của nàng, tỏ ra thích thú một cách thô bỉ. Ánh mắt đó làm cho nàng không thể nói tiếp. Hắn biết nàng không yêu Charles và hắn sẽ không để cho nàng bày tỏ những tình cảm cao đẹp mà nàng có thể giải bày. Thật kinh khủng, kinh khủng khi chạm trán với một kẻ chẳng ra gì. Người quí tộc thường tỏ ra tin tưởng ở phụ nữ, dù biết rằng người phụ nữ ấy nói dối. Đó là tinh thần cao thượng của người miền Nam. Người quí tộc luôn luôn tôn trọng qui tắc, nói chuyện đứng đắn và làm cho phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn. Còn tên đàn ông nầy không quan tâm gì đến tục lệ và hiển nhiên là hắn thích thú khi bàn về những chuyện chẳng ai buồn nói tới.

− Tôi đang mòn mỏi đợi bà đây.

Scarlett sụp mắt, mắng bừa:

− Ông là một kẻ đáng tởm.

Hắn nghiêng mình qua quầy hàng cho đến khi miệng kề sát bên tai nàng và thì thầm, với giọng mô phỏng các kép hát trên sân khấu:

− Đừng sợ hỡi giai nhân, bí mật của giai nhân sẽ được tôi giữ kín.

Scarlett nghiến răng:

− Ồ, ông có thể nói vậy được à?

− Tôi chỉ muốn trấn tỉnh bà. Bà muốn tôi nói gì đây? Hay là tôi phải bảo: “Hãy lấy tôi, người đẹp, nếu không tôi sẽ tiết lộ hết?”

Nàng thấy cái nhìn của hắn có vẻ nghịch ngợm như một thằng bé. Đột nhiên nàng phá lên cười. Tình trạng mới ngớ ngẩn làm sao! Rồi hắn cũng cười và cười thật to đến nỗi mấy bà giám hộ ngồi ở góc phòng cùng quay lại nhìn. Chừng nhận ra người góa phụ của Charles đang cười cợt với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, các bà chùm nhum nhau lại xì xầm và bàn tán.

Một hồi trống bỗng rền vang, tiếp theo là những tiếng “suỵt suỵt” trong khi bác sĩ Meade bước lên bục gỗ, dang rộng hai cánh tay ra dấu bảo mọi người im lặng. Ông bắt đầu nói:

− Tất cả chúng tôi đều chân thành cảm tạ quí bà quí cô duyên dáng đã không hề biết mệt mỏi trong tình yêu nước, nỗ lực làm cho phiên chợ phước thiện hôm nay chẳng những dồi dào về phần tài chánh lại còn biến gian phòng xấu xí nầy thành một nơi thơ mộng, một khu vườn trổ ngập hoa hồng ở quanh tôi.

Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên.

− Quí bà quí cô đã làm hết sức mình, chẳng những hao tốn thì giờ mà còn vất vả chân tay, do đó những món hàng xinh xắn trên các quầy hàng kia càng đẹp gấp đôi bởi vì đó là thảnh quả từ những bàn tay mềm mại xinh xắn của phụ nữ miền Nam.

Lại có thêm nhiều tiếng hoan hô. Rhett Butler đang hững hờ dựa người vào quầy gần bên chỗ Scarlett, nói nhỏ:

− Một con dê già kênh kiệu, đúng không?

Scarlett hoảng kinh vì lời phạm thượng đó lại nhằm vào một công dân được tôn kính nhứt ở Atlanta nên nàng nhìn hắn với vẻ trách móc. Nhưng quả thật ông bác sĩ trông chẳng khác một con dê với chòm râu càm xam xám cứ luôn luôn nhúc nhích. Chừng nhận ra như thế, Scarlett phải cố dằn lắm mới khỏi bật cười.

− Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, quí bà yêu mến của uỷ ban bịnh viện mà bàn tay tươi mát của họ đã xoa dịu biết bao nhiêu đau đớn, đã cướp khỏi móng vuốt tử thần những thương binh can đảm phục vụ cho đại nghĩa… quí bà ấy biết rõ nhu cầu của chúng ta. Tôi không thể kể hết những nhu cầu đó. Chúng ta cần thêm ngân quỹ để mua dược phẩm tận bên Anh quốc, và đêm nay chúng ta cũng hân hạnh được đón tiếp một vị thuyền trưởng dũng cảm đã từng vượt qua cuộc phong tỏa cả năm rồi, và con người gan lì đó lại sắp sửa ra đi để mang thuốc men về cho chúng ta. Đó là thuyền trưởng Rhett Butler!

Dầu bị nhắc tới quá bất ngờ, anh chàng vượt phong tỏa vẫn bình tĩnh và lễ độ khom mình chào… quá lễ độ – Scarlett vừa nghĩ thế vừa cố phân tách điều đó. Dường như hắn tỏ ra quá lễ độ như thế là vì sự khinh bỉ của hắn cũng quá lớn đối với những người hiện diện. Nhiều tiếng vỗ tay vang dội nổi lên trong khi hắn cúi chào và nhiều cái cổ nghểnh lên từ phía các bà trong góc. Thì ra đó là kẻ mà góa phụ Charles Hamilton nãy giờ trò chuyện. Ai dám bảo là Charlie qua đời chưa được một năm!

Bác sĩ Meade tiếp tục:

− Chúng ta cần thêm vàng, đó là điều mà tôi sắp đòi hỏi ở quí vị. Tôi đòi hỏi quí vị một sự hy sinh, nhưng so với những hy sinh của bao chiến sĩ oai hùng mặc quân phục xám đã thực hiện thì sự hy sinh nầy quá nhỏ bé đến buồn cười. Thưa quí bà quí cô, tôi mạn phép xin những món nữ trang của quí vị. Chính tôi xin cho tôi? Không phải đâu, Liên bang miền Nam xin quí vị. Liên bang miền Nam đang cần nữ trang của quí vị. Một viên bảo thạch lóng lánh trên cổ tay xinh xắn thì đẹp biết chừng nào! Cũng đẹp biết bao khi những chiếc kẹp ngời chiếu trên ngực áo của những người phụ nữ ái quốc! Nhưng chính sự hy sinh mới cao quí hơn tất cả vàng bạc và châu báu của Ấn độ cùng gom lại. Vàng sẽ được nấu chảy ra và ngọc thạch, kim cương sẽ được bán đi để lấy tiền mua thuốc men hoặc các vật dụng y khoa khác. Thưa quí bà quí cô, hai thương binh oai dũng của chúng ta sẽ đi rảo qua trước quí vị với những chiếc giỏ và…

Nhưng đoạn cuối bài diễn từ bị lấp mất trong cơn xao động ầm ĩ của những tiếng vỗ tay và những lời hoan hô.

Ý nghĩ đầu tiên của Scarlett là vui mừng vì còn đang mặc tang phục nên không mang theo đôi bông tai quí giá của nàng, chiếc dây chuyền bằng vàng của bà ngoại nàng cho và đôi xuyến cũng bằng vàng cùng chiếc trâm bằng thạch lựu ngọc. Nàng thấy anh chàng thấp bé mặc quân phục loè loẹt như binh sĩ Zouave với chiếc giỏ trên một tay còn lành lặn đi vòng quanh và phụ nữ – già như trẻ – vừa cười đùa vừa hăm hở tháo tuột những chiếc vòng ra, rồi làm như đau đớn vì bị tróc da trầy thịt, trong khi một số khác giúp nhau tháo gỡ kiềng cổ hoặc rút trâm và kẹp áo. Những tiếng lanh canh không ngớt vang lên nho nhỏ trong khi các món nữ trang chạm vào nhau, lại có tiếng gọi: “Khoan! Khoan! Chờ một chút! Tháo được rồi! Đây!” Maybelle Merriwether đang hì hục tháo đôi vòng đang đeo một chiếc ở trên và một chiếc dưới khuỷu tay. Fanny Elsing kêu lớn: “Má cho phép nghe?” trong khi bận lo gỡ viên trân châu nạm trên một khối vàng đang cài ở tóc. Đó là vật gia bảo của cô ta. Cứ mỗi một món nữ trang ném vào giỏ là một tràng pháo tay và một loạt hoan hô.

Anh chàng thấp bé hay nhăn nhó, đang tiến về phía quầy Scarlett, chiếc giỏ đã nặng trĩu. Lúc anh ta đi qua, Rhett Butler ném vào giỏ cái hộp đựng thuốc lá bằng vàng với dáng điệu ơ thờ. Khi anh ta tới trước mặt Scarlett, nàng vừa lắc đầu vừa xoè tay cho biết là mình chẳng có gì cả. Là người duy nhứt giữa đám đông không có gì tặng thì thật khó coi. Và nàng bỗng để ý tới chiếc nhẫn vàng ngày cưới.

Trong phút giây bàng hoàng đó, nàng cố hình dung lại khuôn mặt Charles… lúc anh ta đeo nhẫn cho nàng. Nhưng hình ảnh Charles đã nhạt nhòa, nhạt nhòa bởi vì nàng đang bực dọc với chính mình là không muốn nhớ nhưng vẫn cứ nhớ. Charles… chính là nguyên nhân cắt đứt cuộc sống tươi vui của nàng và biến nàng thành một phụ nữ già.

Đột nhiên, nàng vặn mạnh chiếc nhẫn để tháo ra nhưng nó vẫn dính chặt. Anh chàng Zouave thấp bé đi lần tới chỗ Melanie, Scarlett gọi lớn:

− Khoan đã! Tôi có món nầy!

Chiếc nhẫn sút ra và trong khi toan liệng nó vào chiếc giỏ lạc quyên đã đầy ắp dây chuyền, đồng hồ, cà rá, kẹp áo và vòng xuyến, nàng bỗng thấy ánh mắt Rhett Butler. Miệng hắn đang cười mai mỉa. Nàng ném phắt chiếc nhẫn vào giỏ, điệu bộ khiêu khích.

− Ồ, em của chị!

Melanie kêu lên nho nhỏ và nắm lấy tay nàng, mắt sáng ngời vì yêu thương và hãnh diện:

− Em của chị quả thật can đảm! Xin vui lòng đợi một chút, Trung uý Picard! Tôi sẽ có món nầy.

Rồi Melanie cắm cúi lo tháo gỡ chiếc nhẫn cưới của mình ra, chiếc nhẫn mà Scarlett biết rõ là chưa bao giờ rời khỏi ngón tay người chị chồng từ khi Ashley đeo vào đó. Chẳng một ai ngoài Scarlett hiểu được là chiếc nhẫn ấy vô giá đối với Melanie đến mức độ nào. Tháo xong chiếc nhẫn, Melanie siết chặt nó trong lòng bàn tay một lúc rồi nhẹ nhàng đặt lên trên những món nữ trang kia. Cả hai thiếu phụ cùng đứng nhìn anh chàng Zouave bước lần về phía nhóm các bà ngồi ở góc phòng. Scarlett vênh mặt lên còn Melanie thì đầy cảm xúc nhưng không khóc. Thái độ của hai người không thoát khỏi cái nhìn của gã đàn ông bên cạnh họ.

− Nếu em không có đủ can đảm làm chuyện đó, chắc chị cũng không luôn.

Melanie vừa nói vừa quàng tay ôm cô em dâu. Scarlett muốn vùng ra và hét lớn: “Quái đản chưa!” như Gerald vẫn thường gầm lên khi nóng tức, nhưng nàng lại bắt gặp ánh mắt của Rhett Butler nên đành cười cay cú. Cái lối Melanie cứ ngộ nhận những hành động của nàng thật là phiền toái… nhưng thà cứ như thế còn hơn là để bà chị chồng biết ra sự thật.

Rhett Butler xen vào, giọng dịu dàng:

− Cử chỉ đó mới đẹp làm sao! Chính vì những hy sinh như sự hy sinh của các bà mới tăng thêm được lòng dũng cảm của những người trai mặc quân phục xám.

Scarlett lại muốn xỉ vả hắn thật thậm tệ nhưng lại phải cố dằn. Cứ mỗi lần hắn nói đều ẩn chứa một sự nhạo báng. Nàng ghét hắn ghê gớm, thế mà hắn cứ đứng đó dựa người uể oải vào quầy hàng. Nhưng có một cái gì kích thích từ người hắn toát ra, một cái gì ấm áp, đầy sinh khí và hấp lực. Toàn thể dòng máu Ái nhĩ lan trong người nàng đồng loạt nổi dậy đương đầu với đôi mắt đen lay láy của hắn. Nàng quyết định ra tay triệt hạ cái thói kênh kiệu đó. Hắn đã biết chuyện bí mật của nàng nên thắng thế vượt bực, như vậy nàng cần phải thay đổi chiến thuật để đẩy hắn vào một vị trí bất lợi trước đã. Nàng phải cố dằn nỗi xung động để đừng nói thẳng mình đang nghĩ gì về hắn. Đường mật bao giờ cũng bắt được ruồi hơn là giấm như Mammy đã nói, và nàng sắp sửa bắt giữ và khắc phục con ruồi nầy để không còn bao giờ bị nó đe dọa nữa.

Nàng đáp bằng một giọng ngọt ngào, hoàn toàn làm như không nhận thấy sự châm biếm của hắn:

− Cám ơn ông. Một lời khen từ miệng của một người lừng danh như thuyền trưởng Butler thật là đáng giá.

Hắn ngửa đầu ra và cười ầm lên… đối với Scarlett đang giận sôi, tiếng cười của hắn nghe như tiếng kêu ăng ẳng của loài chó, mặt nàng đỏ rần lên.

Hắn hạ thấp giọng chỉ vừa đủ một mình Scarlett nghe ra giữa sự ồn ào:

− Sao cô không nói thẳng ra? Tại sao cô không bảo tôi là một thằng đểu cáng và tôi phải đi ra chỗ khác ngay, nếu không thì cô sẽ cho một trong những chàng trai dũng cảm mặc quân phục xám kia lôi cổ tôi ra?

Scarlett lại sắp sửa ứng đối thẳng thừng nhưng cố thu hết can đảm để chỉ nói nhẹ nhàng:

− Kìa! Thuyền trưởng Butler! Ông nói gì lạ vậy? Ông làm như ở đây chẳng ai biết ông phi thường ra sao và dũng cảm thế nào… lại là một… là một…

Hắn cắt ngang:

− Cô làm tôi thất vọng vô cùng.

− Thất vọng?

− Phải. Lần đầu tiên tình cờ gặp nhau, tôi cứ tưởng là sau cùng mình cũng đã may mắn gặp được một thiếu nữ chẳng những đẹp mà còn can đảm nữa. Bây giờ hiểu ra, tôi chỉ còn thấy cô đẹp không thôi.

Scarlett sừng sộ:

− Có phải ông muốn bảo tôi hèn nhát?

− Đúng. Cô không đủ can đảm để nói những gì cô đang nghĩ. Ngay lần đầu gặp cô, tôi đã nghĩ: “Đây là một cô gái hiếm có. Cô ta không như các thiếu nữ đần độn khác chỉ biết nghe và làm theo lời của vú nuôi. Và đám con gái kia còn che đậy những cảm nghĩ, mơ ước và những mối đau khổ của họ bằng những lời thật ngọt ngào. Vì thế tôi tự bảo: “Cô O’Hara là một người can đảm hiếm có. Cô ta hiểu rõ những gì cô ta muốn và không bao giờ che đậy ý nghĩ của mình… hay ném mấy cái bình”.

Scarlett giận dữ:

− Ồ, được rồi, tôi sẽ nói cho ông nghe những gì tôi đang nghĩ. Nếu ông là người có chút ít giáo dục thì ông chẳng đến đây và nói chuyện với tôi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ông nữa! Nhưng ông không đứng đắn mà chỉ là một tên vô lại! Ông đừng tưởng nhờ mấy chiếc tàu mục nát nhỏ xíu có thể qua mặt được bọn Yankee là ông có quyền chường mặt lại đây để nhạo báng những người anh hùng và tất cả các phụ nữ hy sinh cho chánh nghĩa…

Hắn nhe răng cười:

− Thôi, thôi… Cô bắt đầu khá rồi đó vì đã dám nói những gì cô nghĩ nhưng đừng có bắt đầu nói với tôi về vấn đề chánh nghĩa. Chán lắm rồi và tôi tin chắc là cô cũng chán như tôi…

− Làm sao ông…

Scarlett ngập ngừng, mất cả bình tĩnh nhưng sau đó cố trấn tỉnh lại. Nàng giận sôi lên vì đã để rơi vào bẫy của hắn.

Hắn nói:

− Tôi đứng ở ngưỡng cửa quan sát cô trước khi cô thấy tôi. Đồng thời tôi cũng quan sát các cô gái khác. Gương mặt của tất cả bọn họ đều như đúc từ một khuôn, còn cô thì không. Thật dễ hiểu là cô nghĩ tới chuyện gì. Cô không quan tâm tới việc bán hàng và chắc chắn là cô cũng chẳng nghĩ tới chính nghĩa hoặc nhà thương. Trên mặt cô, người ta thấy rõ sự thèm khát được khiêu vũ, được vui chơi nhưng không thể làm được. Vì vậy mà cô tức. Nói thật đi, tôi nhận xét có đúng không?

Scarlett kiểu cách trả lời, cố vá víu phẩm cách của mình:

− Tôi không còn gì để nói với ông, thuyền trưởng Butler. Ông đừng quá kiêu căng tự cho là “Người hùng vượt phong tỏa” để có quyền nhục mạ đàn bà.

− Người hùng vượt phong tỏa! Cô có đùa không? Hãy cho thêm một ít thời giờ quí báu của cô trước khi ném tôi ra ngoài. Tôi không muốn một người yêu nước kiều diễm như cô lại có thể ngộ nhận về sự đóng góp của tôi vào chánh nghĩa của Liên bang miền Nam.

− Tôi không muốn nghe những chuyện khoác lác của ông.

− Đối với tôi, cuộc phong tỏa chỉ là một dịch vụ thương mãi và nhờ nó mà tôi đã kiếm ra tiền. Khi nào nó không còn giúp tôi để kiếm ra tiền nữa, tôi rời bỏ ngay. Cô nghĩ sao?

− Tôi nghĩ rằng ông là một tên vô lại vụ lợi như bọn Yankee.

Hắn lại nhe răng cười:

− Đúng. Tụi Yankee đã giúp tôi kiếm khá nhiều tiền. Có gì đâu, tháng rồi tôi cho thuyền tới thẳng hải cảng Nữu Ước và lấy hàng ở đó.

Scarlett kêu lên, hồi hộp và thích thú:

− Hả? Họ không nã trái phá vào tàu ông sao?

− Cô ngây thơ quá, họ bắn tôi để làm gì? Thiếu gì những người cực lực ủng hộ miền Bắc nhưng vẫn không ngại kiếm tiền bằng cách bán hàng cho Liên bang miền Nam. Tôi cho tàu vào thẳng Nữu Ước, mua hàng tại các thương hội của tụi Yankee, dĩ nhiên là theo kiểu chợ đen và quay về. Lúc nào nhận thấy hơi nguy hiểm tôi lại đi Nassau, ở đó cũng có những công dân miền Bắc cùng một loại bán cho tôi thuốc súng, đạn trái phá và quần áo đẹp. Vậy là tiện hơn đi Anh quốc. Nhiều lúc cũng khó ghé vào Charleston hay Wilmington… nhưng vàng thì luôn luôn qua lọt những chỗ khó khăn một cách không ngờ.

− Ồ, tôi đã biết bọn Yankee đê tiện như thế nào rồi nhưng tôi không ngờ…

− Sao lại trách bọn Yankee kiếm sống một cách lương thiện nhờ việc bán hàng ra ngoài miền Bắc của chúng? Cả thế kỷ nữa cũng chẳng có gì xảy ra. Họ biết đương nhiên Liên bang miền Nam sẽ bị đè bẹp thì tại sao họ lại không chịu thủ lợi trên đó?

− Đè bẹp… chúng ta?

− Dĩ nhiên.

− Ông làm ơn đi chỗ khác… hay là để tôi kêu xe về nhà để thoát khỏi ông?

Hắn lại cười thích thú:

− Đúng là một cô gái có máu phiến loạn.

Hắn cúi chào và đi nơi khác, để lại Scarlett với lồng ngực căng phồng vì quá giận. Trong nàng bừng lên một nỗi thất vọng mà nàng không phân tách nổi, sự thất vọng của một đứa bé nhìn thấy ảo tưởng bị sụp đổ đi. Tại sao hắn dám đội uy danh của những người vượt phong tỏa? Và tại sao hắn dám nói miền Nam sẽ bị đè bẹp? Hắn đáng bị xử bắn vì nói vậy, bị bắn như một tên phản nghịch. Nàng rảo mắt nhìn quanh, tất cả đều tin tưởng vào chiến thắng, đều can đảm, đều thành tâm. Nàng chợt cảm thấy một chút giá lạnh trong tim – Bị đè bẹp? Những người đang có mặt ở đây… Không bao giờ. Chỉ nghĩ tới chuyện đó không thôi cũng đủ là bất chánh.

Melanie quay lại hỏi Scarett sau khi các khách hàng đi khỏi:

− Hai người thì thầm gì vậy? Chị cứ thấy bà Merriwether nhìn em chầm chập nãy giờ, em biết là họ sẽ nói gì về em chớ?

− Ồ, em chịu không nổi hắn… một tên vũ phu mất dạy. Còn bà già Merriwether, kệ bả. Tôi đã quá chán phải làm như một con ngu chỉ để vừa lòng bà ta thôi.

Melanie hốt hoảng:

− Kìa, Scarlett!

− Suỵt! Bác sĩ Meade lại sắp nói gì nữa kìa.

Đám đông bớt ồn ào khi bác sĩ Meade cất giọng, trước tiên ông ngỏ lời cám ơn các bà đã sốt sắng quyên tặng nữ trang.

− Và bây giờ, thưa quí bà, quí ông, tôi sắp dành cho quí vị một ngạc nhiên… một sự thay đổi có thể làm một số quí vị không thích, nhưng tôi xin nhắc quí vị rằng, tất cả đều vì bệnh viện và cho sự chăm sóc các người trai yêu quí của chúng ta đang điều trị tại đó.

Mọi người đều nghểnh cổ chờ đợi, cố gắng tưởng tượng chuyện mà ông bác sĩ nghiêm trang kia có thể làm cho họ ngạc nhiên hay bất bình.

− Cuộc khiêu vũ sẽ bắt đầu với một điệu Tô cách lan, sau đó là một điệu luân vũ, điệu Polka, điệu Schottische và điệu Mazurka. Tôi biết quí vị sẽ ganh đua với nhau về vũ điệu Tô cách lan và…

Ông bác sĩ lau trán và ném một cái nhìn kỳ dị về phía góc phòng, nơi vợ ông đang ngồi giữa các bà giám hộ:

− Thưa quí ngài, nếu quí ngài muốn được khiêu vũ với một bà nào mà quí ngài đã chọn lựa, quí ngài sẽ phải đấu giá. Tôi sẽ là người giảo giá và số tiền thâu được sẽ hoàn toàn dành cho bịnh viện.

Các chiếc quạt đang phe phẩy bỗng ngừng ngang và tiếng xì xào nổi lên. Góc phòng dành cho các bà giám hộ thật là huyên náo, bà Meade muốn ủng hộ chồng trong một việc làm mà bà thật tình chẳng vừa ý chút nào, đã gặp nhiều bối rối. Bà Elsing, Merriwether và Whiting mặt đã đỏ gay vì tức tối. Nhưng đột nhiên, đội Vệ binh reo hò tán thành và tiếp theo là các binh sĩ khác. Các thiếu nữ vỗ tay và nhảy cỡn lên.

− Em có thấy là giống… giống như… một cuộc giảo giá bán nô lệ không?

Melanie hỏi nhỏ Scarlett trong khi mắt nàng nhìn đăm đăm vào lão bác sĩ mà từ trước tới nay nàng vẫn cho là toàn thiện.

Scarlett không trả lời, mắt long lanh và tim se lại vì đau xót. Phải chi nàng không là góa phụ. Phải chi nàng vẫn còn là Scarlett O’Hara, nàng đứng trên sàn nhảy kia với chiếc áo màu xanh vỏ táo, với những cánh nơ bằng nhung xanh thẵm phất phới trên ngực và nụ nguyệt hạ hương cài trên tóc… Nàng sẽ được mở đầu cuộc khiêu vũ. Phải, đúng vậy! Sẽ có hàng chục đàn ông tranh giá với nhau để giành nàng và sẽ trả rất nhiều tiền cho ông bác sĩ. Ồ, phải chịu ngồi đây như một vũ nữ ế khách nhìn Fancy hay Maybelle mở đầu cuộc khiêu vũ như là hoa hậu của Atlanta.

Bỗng nhiên giọng Creole của anh chàng nhỏ thó thuộc đội Zouave át hết những tiếng ồn ào.

− Tôi xin phép trả… hai mươi đô la cho cô Maybelle Merriwether.

Merriwether mặt đỏ gay vì e thẹn, vùi đầu vào vai Fanny và cả hai cô gái vừa vùi đầu vào nhau vừa cười khúc khích trong khi những người khác tiếp tục gọi những tên mới… lại thêm một số tiền. Bác sĩ Meade lại bắt đầu cười tươi, không quan tâm những lời thì thào chỉ trích của các bà trong ủy ban bịnh viện.

Lúc nãy bà Merriwether quả quyết lớn tiếng rằng con gái bà sẽ không bao giờ dự vào một cuộc đấu giá phước thiện như vậy, nhưng khi tên của Maybelle được gọi lên nhiều lần và khoản tiền đã tới 75 đô la, sự phản kháng của bà bắt đầu lung lay. Scarlett chống khuỷu tay lên quầy hàng và gần như chóa mắt vì những tiếng cười giòn ta của đám đông đang nhấp nhô trên sàn nhảy, tay đầy nhóc giấy bạc Liên bang miền Nam.

Bây giờ, tất cả đều sắp được khiêu vũ… trừ nàng và mấy bà già. Bây giờ ai cũng thỏa thích chỉ trừ nàng. Nàng thấy Rhett Butler đang đứng ngay bên dưới ông bác sĩ và trước khi nàng kịp thay đổi sắc mặt, hắn đã thấy nàng, môi hắn trễ xuống, chân mày vểnh lên. Nàng hất càm tới, quay mặt đi nhưng đột ngột nàng nghe tên mình được gọi to… gọi bằng một giọng Charleston không thể nào lầm lẫn được và lấn át hẳn bao nhiêu tên khác.

− Bà Charles Hamilton… một trăm năm chục đô la… tiền vàng.

Đám đông cùng kêu lên vì cái tên người lẫn món tiền. Scarlett sửng sốt đến cứng người. Nàng vẫn còn ngồi chống tay vào càm, mắt mở rộng vì kinh dị. Mọi người đều quay nhìn nàng. Nàng thấy bác sĩ khom người xuống và thì thầm gì đó với Rhett Butler. Chắc chắn là ông cho biết nàng còn đang chịu tang chồng, không thể ra sàn nhảy được. Nàng lại thấy vai của Rhett run nhẹ một cách bất chấp.

Ông bác sĩ hỏi:

− Một người đẹp nào khác chăng?

Rhett trả lời một cách rõ ràng, mắt hắn hững hờ quét qua đám đông:

− Không. Bà Hamilton.

Bác sĩ Meade nói với giọng khích động:

− Tôi đã nói với ông là không được. Bà Hamilton sẽ không…

Scarlett nghe có tiếng trả lời mà ngay phút đầu tiên nàng cũng không nhận ra là chính giọng của mình.

− Được, tôi chấp nhận.

Nàng nhổm dậy, tim đập mạnh và mau đến đỗi nàng sợ không đứng vững, đập mạnh vì vừa xúc động lại vừa được làm trung tâm điểm cho sự chú ý của mọi người và… vì được là cô gái đắt giá nhứt và đặc biệt là sắp được khiêu vũ.

“Cóc cần, họ muốn nói gì thì nói!”. Nàng lẩm bẩm trong khi ngọn lửa cuồng dại êm ả nung nấu cả hồn nàng. Ngửa đầu ra sau, nàng vội vã bước ra khỏi quầy hàng, nhịp gót cóc cách và mở rộng chiếc quạt bằng lụa đen ra. Trong một thoáng, nàng thấy cái nhìn ngơ ngác của Melanie, của các bà giám hộ, của các thiếu nữ quanh mình và sau đó là sự tán thành nồng nhiệt của các quân nhân.

Rồi thì nàng đã ở giữa sàn nhẩy và Rhett Butler đang rẽ đám đông tiến tới, cùng với nụ cười châm biếm độc hại trên môi. Nhưng nàng bất cần… bất cần dù cho hắn có là Abe Lincoln cũng mặc! Nàng lại sắp được khiêu vũ, nàng sắp hướng dẫn điệu Tô cách lan. Nàng khom mình chào mỉm cười rạng rỡ. Hắn cúi đầu chào lại, một bàn tay đặt trước ngực. Hoảng kinh, lão Levi cứu vãn tình thế. Ông hô lớn:

− Xin quí vị chọn người để mở đầu một vũ điệu cho Virginia.

Và ban nhạc tấu lên bản tuyệt vời nhứt: Dixie.

− Sao ông dám làm cho tôi bị chú ý quá nhiều vậy, thuyền trưởng Butler?

− Kìa, bà Hamilton, rõ ràng là bà mong được mọi người chú ý kia mà.

− Tại sao ông lại gọi tên tôi trước mặt mọi người?

− Bà có quyền từ chối.

− Nhưng… tôi phải vì chánh nghĩa… Tôi… Tôi không thể nghĩ đến cá nhân tôi khi ông đã có ý tặng quá nhiều vàng. Đừng cười nữa, họ đang nhìn mình.

− Không thế nào tránh được. Còn cô, đừng có lải nhải về chuyện chánh nghĩa với tôi. Cô muốn được khiêu vũ và tôi đã giúp cô cơ hội đó. Bước nầy là bước chót trong điệu Reel hả?

− Phải, tôi muốn nghỉ để được ngồi.

− Sao? Tôi đã giẵm lên chân cô à?

− Không… nhưng người ta đã dị nghị tôi.

− Cô lo ngại thật à? Hãy nghĩ kỹ đi.

− Nhưng mà…

− Cô có phạm tội ác nào không? Sao không tiếp tục điệu luân vũ với tôi?

− Nhưng nếu mẹ tôi mà…

− Cô vẫn còn theo níu áo mẹ, phải không?

− Ông độc ác lắm nhứt là với cái lối châm biếm đức hạnh.

− Đức hạnh là cái quái gì? Cô có sợ họ dị nghị không?

− Không… nhưng mà… nầy, đừng nói chuyện đó nữa. Tạ ơn Chúa điệu luân vũ đã bắt đầu, mấy điệu Reel luôn luôn làm cho tôi mệt đứt hơi.

− Đừng tránh né câu hỏi của tôi. Những lời dị nghị của mấy bà đó có quan hệ gì tới cô không?

− Ông lại cố gài tôi vào… Không! Nhưng đã là gái thì phải làm như lo lắng về điều đó. Nhưng đêm nay, tôi bất cần.

− Hoan hô! Bây giờ cô đã bắt đầu nghĩ đến mình thay vì để cho kẻ khác nghĩ giùm. Đó là bước khởi đầu của sự khôn ngoan.

− Ồ, nhưng mà…

− Khi nào cô bị dị nghị như chính tôi đã bị, cô sẽ ý thức rằng đó là chuyện nhỏ nhặt. Đây nầy, chẳng một gia đình ở Charleston thừa nhận tôi. Dù cho tôi có góp phần vào chủ nghĩa thần thánh và công bình của chúng ta, tôi vẫn bị coi như bỏ đi.

− Kinh khủng quá!

− Có gì đâu! Cho tới khi đã mất danh giá, cô cũng không bao giờ ý thức được thế nào là một gánh nặng và thế nào là tự do thực sự.

− Ông chỉ nói toàn chuyện ô nhục.

− Ô nhục và có thật. Chỉ cần đủ can đảm… hoặc có tiền… cô sẽ làm được tất cả mà không cần phải giữ danh giá.

− Tiền không thể mua hết mọi thứ.

− Chắc là đã có người nào nói với cô câu nầy. Một mình cô, cô không bao giờ nghĩ ra những lời vô vị như vậy được. Đâu, cô chỉ tôi xem nó không mua được cái gì.

− Tôi không biết… nhưng nó không mua được hạnh phúc cũng như tình yêu.

− Thường thường nó vẫn mua được. Và dù không được đi nữa, nó cũng mua được những thứ đáng kể khác thay vào.

− Ông có nhiều tiền lắm phải không, thuyền trưởng Butler?

− Đó là câu hỏi của một người mất dạy, thưa bà Hamilton. Tôi thật ngạc nhiên quá. Nhưng thật vậy, tôi có rất nhiều tiền. Từ một kẻ bị cho ra rìa khi mới trưởng thành không có lấy một xu, tôi đã tự làm nên. Và chắc chắn là lần nầy tôi sẽ kiếm cả triệu đô la nhờ vào cuộc phong tỏa.

− Ồ, làm gì được.

− Được chớ, phần lớn thiên hạ không ý thức được rằng người ta có thể kiếm được thật nhiều tiền nhờ sự sụp đổ của một nền văn minh cũng như nhờ sự thành hình của nền văn minh nào đó.

− Ông muốn nói gì vậy?

− Gia đình cô, gia đình tôi và tất cả những người có mặt ở đây đến nay đã kiếm được tiền nhờ vào công cuộc biến đổi một vùng đất hoang dã trở thành một nơi văn minh. Đó là công cuộc thành lập một đế quốc. Người ta kiếm được nhiều tiền trong công cuộc thành lập một đế quốc nhưng người ta còn kiếm ra nhiều tiền hơn trong khi đế quốc bị sụp đổ.

− Ông nói đế quốc nào?

− Đế quốc mà chúng ta đang sống… là miền Nam… là Liên bang miền Nam… là đế quốc bông vải… nó đang đổ vỡ ngay dưới chân chúng ta đây. Chỉ có những kẻ điên mới không biết và không chịu lợi dụng sự sụp đổ đó. Tôi đã tạo nên sự nghiệp nhờ sự sụp đổ nầy.

− Vậy là ông thật sự cho rằng chúng ta sẽ bị đánh bại?

− Đúng, tại sao phải trốn tránh sự thật?

− Thôi đi, cứ nói mãi chuyện đó chán lắm. Ông không thể nói được những cái gì tốt đẹp hơn sao thuyền trưởng Butler?

− Cô có thích nếu tôi nói mắt của cô giống hai chậu cá vàng chứa đầy nước trong xanh và khi cá trồi lên mặt chậu, như ngay lúc nầy, trông cô đẹp mê hồn?

− Không, tôi không thích được khen như vậy… Bản nhạc tuyệt diệu phải không? Ồ, tôi có thể quay mãi không biết mệt.

− Cô là một vũ nữ đẹp nhứt đời mà tôi được ôm trong vòng tay.

− Thuyền trưởng Butler, ông đừng siết chặt quá. Người ta đang nhìn mình.

− Nếu không có ai nhìn, cô có thấy khó chịu không?

− Thuyền trưởng Butler, ông đi quá trớn rồi.

− Không đâu. Nhứt là trong vòng tay có cô. Bản gì đây? Mới hả?

− Đúng, tuyệt diệu quá. Đó là bản mà chúng ta nhái theo bọn Yankee.

− Tựa nhạc là gì?

− “Khi trận chiến tàn khốc nầy chấm dứt“.

− Lời có hay không? Hát cho tôi nghe đi!

Anh yêu có nhớ không
Lần gặp sau cùng đó?
Khi anh nói yêu em
Rồi quì xuống bên chân?
Kiêu hùng đứng trước em
Trong bộ quân phục xám.
Anh thề không phản bội
Cả đất nước và em.
Khóc buồn hay quyến luyến,
Thở dài hay rơi lệ,
Vô nghĩa, phải không anh?
Khi chiến tranh tàn khốc
Và bi thảm qua đi
Em khẩn cầu Thượng đế
Cho mình gặp lại nhau.

Vừa hát nho nhỏ trọn bài xong, Scarlett giải thích:

− Dĩ nhiên, những tiếng “quân phục xanh” được đổi thành “quân phục xám”… Ồ, ông nhảy Valse tuyệt diệu, thuyền trưởng Butler. Hầu hết những người cao lớn đều nhảy tồi. Trời ơi, luôn mấy năm rồi bây giờ mới được khiêu vũ lại.

− Chỉ mới có vài phút thôi. Tôi sẽ mời cô một bản kế, bản kế nữa và v…v…

− Không được đâu, tôi không nhảy tiếp tục được đâu. Làm vậy là không còn chút danh giá nào nữa cả.

− Dầu sao thì danh giá của cô cũng tan nát hết rồi, có nhảy thêm một bản nữa thì đã sao? Có lẽ tôi sẽ dành cho các cậu khác một dịp may sau bản thứ năm hay thứ sáu, nhưng bản chót cô phải nhường cho tôi.

– Thôi được, tôi đồng ý! Tôi biết là tôi điên rồi, nhưng cần quái gì. Tôi sẽ phớt lờ không ít những lời dị nghị của mọi người. Tôi phải ở nhà như vậy cũng đã đủ lắm rồi. Tôi sẽ nhảy, nhảy…

– Và cô sẽ không mặc bộ quần áo đen này nữa. Tôi ghê sợ màu tang tóc lắm!

– ồ, tôi không thể bỏ quần áo tang được đâu. Ông thuyền trưởng, ông đừng ghi tôi như thế này. Tôi giận bây giờ đấy!

– Cô thật tuyệt lúc cô nổi giận. Đây này, tôi nghiền nát cô trong hai cánh tay tôi để xem cô có tức giận thực sự không. Cô không thể nào tưởng tượng được cô đã duyên dáng như thế nào hôm ở Mười hai cây sồi, lúc cô tức giận ném cái bình.

– Ôi! Đề nghị… Vậy ra ông không bao giờ quên câu chuyện đó sao?

– Không, đó là một kỷ niệm tôi ghi nhớ nhất… một khí huyết Ailen sắc sảo dưới sự dạy bảo tinh vi của một thiếu phụ xinh đẹp người miền Nam… Cô rất là Ailen có phải không?

– Trời ơi! Cuộc khiêu vũ đã hết rồi đây này và bà cô Pittypat đang chạy tới. Tôi chắc là bà Merriwether đã báo cho bà ta biết. Ôi! Vì Chúa, xin ông hãy dẫn tôi đến chỗ cửa sổ kia. Chúng ta sẽ nhìn ra bên ngoài. Lúc này tôi không muốn bà lôi tôi đi. Mắt bà ta lồi ra rồi kìa.