Chương 48

Quả là Xcarlett đã vui chơi thoải mái. Kể từ mùa xuân trước chiến tranh đến bây giờ, nàng chưa có dịp nào được vui chơi thỏa thích như vậy. Niu Orlêan là một nơi kỳ lạ, đầy sức quyến rũ và Xcarlett tận hưởng dịp này với niêm say sưa xả láng của một tù chung thân bỗng nhiên được ân xá. Bọn Bị Thảm cướp phá thành phố, nhiều người lương thiện bị đuổi khỏi nhà mình ăn bữa nay không biết kiếm đâu ra bữa mai và ghế phó thống đốc thuộc về một người da đen1. Nhưng cái trung tâm Niu Orlêan, Rhett chỉ cho nàng, là nơi vui vẻ nhất nàng từng thấy. Những người nàng gặp dường như muốn bao nhiêu tiền là có chừng nấy và chẳng điều gì phải lo lắng cả. Rhett giới thiệu nàng với hàng chục phụ nữ, những phụ nữ xinh đẹp với những chiếc áo dài rực rỡ, những phụ nữ có những bàn tay không mang dấu vết gì của lao động nặng nhọc, những phụ nữ nghe chuyện gì cũng cười và không bao giờ đề cập đến những vấn đề nghiêm túc ngu xuẩn hoặc đến thời buổi khó khăn. Và những người đàn ông nàng gặp… mới mê li rùng rợn làm sao! Khác hẳn với đàn ông ở Atlanta… họ tranh nhau nhảy với nàng và tán dương nàng bằng lời lẽ quá xá như thể nàng là một hoa khôi trẻ đương thì.

Những người nay cũng có cái vẻ sừng sỏ bạt mạng như Rhett. Mắt họ luôn linh hoạt cảnh giác, như kiểu những người đụng chạm quá nhiều với nguy hiểm, nên không khi nào lơi lỏng bất cẩn. Họ dường như không có quá khứ cũng chẳng có tương lai và thường lịch sự thoái thác mỗi khi nàng gợi chuyện hỏi họ làm gì hoặc ở đâu trước khi đến Niu Orlêan. Điều này tự thân nó đã khác thường vì ở Atlanta mọi người khả kính mới đến đều vội vàng triềng làng những thư giới thiệu, hãnh diện nói về gia đình, dòng họ mình, kể những quan hệ họ hàng dây mơ rễ má chẳng chịt rộng khắp miền Nam.

Nhưng những người này thuộc loại trầm lặng, khi nói thường lựa lời lựa chữ rất thận trọng. Thi thoảng, khi Rhett ngồi một mình với họ và Xcarlett ở phòng bên, nàng nghe thấy những tiếng cười bất chợt, những mẩu chuyện chẳng có nghĩa gì đối với nàng, những câu lõm bõm, những cái tên khiến người ra đâm bối rối – Cuba và Nanxen trong thời kỳ phong tỏa, cuộc đổ xô đi tìm vàng và việc phát triển nhảy vọt quyền khai thác việc buôn bán súng và cướp bóc, Niacragoa và Uyliơn2, chuyện ông này chết gục dưới chân tường ở T, chuyện ông này chết gục dưới chân tường ở T’rôcxilô như thế nào… Có lần Xcarlett bất thần vào phòng, làm dừng bặt một câu chuyện về số phận các thành viên đội quân du kích của Quant’rit3 và nàng chộp nghe thấy nhắc đến tên của Frank và Jex Jêmz4.

Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều hào hoa phong nhã, ăn vận đẹp đẽ và hiển nhiên là rất ái mộ nàng, nên Xcarlett thấy việc hoàn toàn chỉ sống cho ngày hôm nay chẳng có gì là quan trọng. Điều thật sự quan trọng là ở chỗ họ là bạn đi chơi, mời đến ăn tối và mở những buổi liên hoan chiêu đãi hai vợ chồng nàng. Và Xcarlett rất thích họ. Rhett thấy vui vui khi nàng nói với chàng như vậy.

– Tôi chắc là cô sẽ thích họ, chàng cười nói.

– Tại sao không?

Như bất cứ lúc nào chàng cười, nàng lại sinh nghi.

– Tất cả bọn họ đều là nhân vật hạng hai, là những con chiên ghẻ, những tên bất lương. Tất cả bọn họ đều làm tiền bằng cách đầu cơ lương thực như người chồng yêu thương của cô, hoặc thông qua những hợp đồng đáng nghi ngờ với chính phủ, hoặc bằng những cách mờ ám chỉ cần điều tra một chút là họ lộ tẩy.

– Tôi không tin. Anh lại giở trò trêu chọc. Họ là những người tử tế nhất…

– Những người tử tế nhất ở thành phố này đang chết đói, Rhett nói. Họ sống thanh bạch trong những túp lều tồi tàn và tôi không chắc họ có thèm tiếp tôi trong những túp lều ấy không. Cưng ạ, trong thời kỳ chiến tranh, tôi đã tiến hành một số mưu đồ bất chính ở đây và những người ấy nhớ dai ghê gớm. Xcarlett ạ, cô là một nguồn vui thường xuyên cho tôi. Cô có cái tài chọn đúng những người không đáng chọn và những điều không đáng chọn.

– Nhưng đó là những bạn anh mà!

– À, nhưng đó là vì tôi thích những kẻ bất lương. Suốt thời niên thiếu tôi là một con bạc trên một con đò dọc và hiểu những người như thế. Nhưng tôi nhìn rõ bản chất của họ như thế nào. Còn cô – chàng lại cười – chẳng có linh cảm gì về mọi người, chẳng hề biết phân biệt kẻ hèn hạ với người cao quý. Đôi khi tôi nghĩ rằng những bậc đại phu nhân duy nhất có quan hệ với cô là mẹ cô và Meli, mà cả hai người này xem ra chẳng có ảnh hưởng gì đối với cô.

– Meli! Cô ta xấu như ma lem, quần áo lúc nào cũng luộm thuộm và chả bao giờ có ý gì độc đáo mà phát biểu.

– Thôi xin bà miễn cho tôi cái thói quen ấy. Sắc đẹp không làm nên một phu nhân, cũng như y phục không làm nên một đại phu nhân.

– À, thế đấy! Cứ đợi đấy Rhett, rồi tôi sẽ cho anh biết. Bây giờ tôi đã có… chúng ta đã có tiền, tôi sẽ thành bậc đại phu nhân cự phách nhất anh từng thấy.

– Tôi sẽ thích thú chờ đợi, chàng nói.

Mê li hơn cả những con người nàng gặp, là những chiếc áo dài Rhett mua cho nàng, do chàng đích thân chọn vải, chọn màu và chỉ định kiểu may. Đai váy hiện nay đã lỗi thời, và mốt mới nom thật dễ thương với mép váy từ đằng trước thắt eo ra sau cộn thành búi có xếp nếp bên trên và kết những vòng hoa, dải băng cùng lớp lớp đăng – ten chảy như thác. Nghĩ đến những vòng đai váy nhũn nhặn hồi chiến tranh, nàng cảm thấy hơi bối rối khi mặc những chiếc váy kiểu mới làm bụng nàng hằn rõ những nét rành rành. Và những chiếc mũ nho nhỏ, yêu sao yêu thế, không hẳn là mũ mà là những vật xinh xẻo bèn bẹt đội lệch xuống một bên mắt, đầy những hoa, quả, những chiếc lông đung đưa và những dải băng phất phới! (Giá Rhett đừng có ngốc nghếch đem đốt những lọn tóc giả nàng mua để độn thêm vào cái búi tóc kiểu Anh điêng thò ra đằng sau những chiếc mũ ấy!) Lại còn những đồ lót thanh nhã do cá tu viện sản xuất, thật dễ thương và nàng có bao nhiêu bộ! Sơ – mi, áo ngủ và váy ngắn bằng vải phin loại mỏng nhất thêu rất nhã, điểm những nếp nhỏ xíu. Và những đôi giày muyn bằng xa – tanh Rhett mua cho nàng nữa chứ! Gót cao gần tám phân, lại gắn những vòng thủy tinh giả kim cương to lấp lánh. Rồi thì bít tất lụa hàng tá không đôi nào có mép trên bằng vải bông! Thật dồi dào sa hoa!

Nàng mua quà phứa phựa cho gia đình. Một con chó con giống Xanh Bécna lông dài cho Uêđ, mơ ước bao lâu nay của nó, một con mèo Ba Tư cho Biu, một chiếc vòng san hô cho bé Ilơ, một chiếc vòng to bự với những tua toòng teng bằng đá mặt trăng cho bà cô Pitti, toàn tập Sêchxpia cho Melanie và Ashley, một bộ chế phục sang trọng cho bác Pitơ, kể cả chiếc mũ lụa cao thành cho xà ích, những tấm vải may áo dài cho Đilxi và chị bếp, nhiều tặng vật đắt tiền cho mọi người ở ấp Tara.

– Nhưng cô đã mua cái gì cho Mammy? Rhett hỏi chàng nhìn mớ tặng phẩm la liệt trên giường trong phòng khách sạn và xua con chó con cùng con mèo con vào buồng rửa mặt.

– Không mua cho bà ấy cái gì sất. Bà ta thật đáng ghét. Tại sao tôi lại phải mang quà về cho bà ấy khi bà ấy gọi chúng ta những con la.

– Tại sao cô bực bội đến thế khi nghe lời nói thật? Cô phải mang về cho Mammy một món quà, nếu không bà ấy đến vỡ tim mất – những trái tim như thế quí lắm không nên để vỡ.

– Tôi sẽ không mang cho bà ta cái gì hết. Bà ta không đáng được quà.

– Tôi sẽ không mang cho bà ấy. Tôi nhớ là u già tôi thường nói khi nào bà ấy về chầu trời, bà ấy muốn có một cái váy ngắn vải taphơta hồ cứng đến độ có thể để không vẫn đứng được và xột xoạt đến nỗi thượng đế tưởng là nó làm bằng cánh thiên thần. Tôi sẽ mua ít vải taphơta mỏng may một cái váy ngắn thật sang cho Mammy.

– U ấy sẽ không nhận của anh đâu. U ấy thà chết chứ không mặc cái đó đâu.

– Tôi cũng chắc chắn thế. Nhưng tôi vẫn cứ thử coi.

Các cửa hàng ở Niu Orlêan thật phong phú, hấp dẫn và đi sắm hàng với Rhett chẳng khác gì một chuyến phưu lưu kì thú. Đi ăn với chàng cũng là một cuộc phưu lưu, thậm chí còn mê li hơn cả đi sắm hàng vì chàng biết nên gọi những món gì, nấu theo kiểu nào. Các thứ rượu mùi, vang, sâm banh ở Niu Orlêan thật mới mẻ và đấy kích thích đối với Xcarlett vốn chỉ quen với thứ rượu nho, rượu dâu nhà làm và thứ Branđi “chữa ngất” của bà cô Pitti. Nhất là những món do Rhett gọi, ôi! Tuyệt nhất ở Niu Orlêan là các món ăn. Nhớ lại những ngày đói cay cực ở ấp Tara cũng như thời kỳ túng thiếu gần đây, Xcarlett có cảm giác là nàng có thể ăn những thứ cao lương mĩ vị ấy bao nhiêu cũng không chán. Tôm sào mướp tây, bồ câu sốt vang, sò huyết băm chả giòn tan thả trong nước xốt béo ngậy, lá lách bê nấu nấm, gan gà tây, cá nướng rất khéo trong giấy dầu, ăn với chanh. Lúc nào nàng cũng thấy ngon miệng không chút giảm sút vì nhớ đến món lạc, khoai lang và đậu khô muôn thủa ở ẩp Tara, nàng lại cảm thấy cồn cào muốn tiếp tục nhồi nhét thật đẫy những món ăn crêôl ấy.

– Cô ăn như thể mỗi bữa đều là bữa cuối cùng ấy, Rhett nói. Đừng có cạo địa quèn quèn như vậy, Xcarlett. Tôi dám chắc là trong bếp hãy còn, cô chỉ việc bảo bồi lấy thêm thôi. Nếu cô không hãm lại, cứ tiếp tục ăn ngấu nghiến như thế, cô sẽ béo như các bà Cu ba, và tôi sẽ li dị cô đấy.

Nhưng nàng chỉ lè lưỡi với chàng và gọi tiếp một cái bánh trứng đường phủ một lớp sôcôla dày.

Thật thú vị biết mấy khi ta có thể tiêu bao nhiêu tùy thích, không phải đếm từng xu và không phải dành dụm để đóng thuế hoặc mua la. Thật thú vị biết mấy được chen vai thích cánh với những người vui vẻ giàu có chứ không phải quí phái trong nghèo khó như những người ở Atlanta. Thật thú vị biết mấy được mặc những chiếc áo gấm xột xoạt làm nổi eo, để cánh tay trần, lộ cổ, lộ ngực kha khá, và biết cánh đàn ông ngưỡng mộ mình. Và thú vị biết mấy được tha hồ ăn cho thỏa thích không có ai cằn cật nhận xét rằng như vậy không ra dáng phu nhân quí tộc. Và thú vị biết mấy được thỏai mái uống bao nhiêu sâm – banh tùy thích. Lần đầu uống quá nhiều, sáng hôm sau thức dậy, Xcarlett thấy đầu đau nhức như búa bổ và ngượng ngùng nhớ lại là mình đã hát bài “Lá cờ xanh đẹp tươi” suốt dọc đường về khách sạn, qua các phố xá Niu Orlêan, trong một chiếc xe ngựa bỏ mui. Nàng chưa thấy một phụ nữ qúi phái nào chếnh choáng, thậm chí chỉ hơi ngà ngà cũng không, và người đàn bà say duy nhất nàng trông thấy tận mắt là cái mụ Ướtlinh vào hôm Atlanta thất thủ. Nàng cảm thấy xấu hổ đến nỗi gần như không dám giáp mặt Rhett, nhưng dường như chuyện này chỉ làm chàng thích thú mà thôi. Mọi chuyện nàng làm dường như là trò tiêu khiển đối với chàng tựa hồ nàng là một chú mèo con lăng quăng nghịch ngợm vậy.

Đi chơi với chàng thật đầy hứng thú vì chàng rất đẹp trai. Không hiểu sao trước đây nàng không bao giờ để ý đến diện mạo chàng và ở Atlanta, mọi người đều quá bận tâm về những khuyết tật của chàng nên không khi nào bàn đến vẻ bề ngoài của chàng. Nhưng ở Niu Orlêan đây, nàng có thể thấy những phụ nữ khác nhìn chàng như thế nào và mắt họ xao xuyến như thế nào mỗi khi được chàng cúi xuống hôn tay. Việc nhận ra chồng mình đầy sức hấp dẫn đối với các phụ nữ khác và có lẽ họ thèm muốn địa vị mình, khiến Xcarlett đột nhiên hãnh diện được sống với chàng ở nơi công cộng.

“Ờ, chúng mình thật đẹp đôi”, nàng thích thú nghĩ thầm.

Phải, nhe Rhett đã tiên đoán, hôn nhân có thể rất thú vị. Không những thú vị mà nàng còn học được khối điều. Tự bản thân, cái đó đã kỳ lạ vì Xcarlett đã tưởng cuộc đời không thể dạy nàng điều gì nữa. Giờ đây nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ mỗi ngày lại đi tới một khám phá mới.

Trước hết, nàng vỡ ra rằng kết hôn với Rhett khác xa với kết hôn với Charlz hoặc với Frank, Charlz và Frank đều tôn trọng nàng và đều sợ cái tính nóng như lửa của nàng. Họ cầu xin ân huệ, khi nào ưng thì nàng ban cho. Rhett thì không sợ nàng và, như nàng thường nghĩ, và cũng chẳng tôn trọng nàng mấy. Chàng cứ làm những gì chàng muốn, nếu nàng không thích thì chàng cười nhạo. Nàng không yêu chàng, nhưng rõ ràng sống với một người như chàng thật là lý thú. Điều lý thú nhất ở chàng vẫn luôn luôn tự kiềm chế được, luôn luôn chế ngự được xúc cảm của mònh. “Chắc là vì anh ta không thực sự uêi mình”, nàng nghĩ vậy và cảm thấy khá bằng lòng với tình trạng đó. “Mình chả thích anh ta hoàn toàn si mê, bất kể theo cách nào đi nữa”. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến khả năng xảy ra như vậy, nàng lại xao xuyến tò mò một cách náo nức.

Sống với Rhett, nàng được biết thêm nhiều điều mới mẻ về chàng. Vậy mà trước đây nàng đã tưởng là rất hiểu chàng. Nàng phát hiện ra rằng giọng chàng lúc này có thể êm mượt như nhung lụa, lúc sau lại oang oang rủa xả cục cằn. Chàng có thể các câu chuyện về lòng can đảm, đức hạnh, tình yêu và ý thức trọng danh dự ở những nơi chốn kì lạ chàng đã tới, kết một cách rõ ràng là thành thực và tán thưởng để rồi sau đó lại tiếp luôn những chuyện tục tĩu đầy tính yếm thế lạnh lùng. Nàng không biết có người đàn ông nào lại đi kể với vợ những chuyện như vậy, song loại chuyện đó nghe vừa vui vừa ửng hợp với một cái gì đó thô thiển và tầm thường trong nàng. Chàng có thể, trong khoảng khắc, là một người tình nồng nàn, gần như âu yếm và, gần như ngay sau đó, trở thành một con quỷ châm chọc làm bùng nổ chất thuốc súng của tính khí nàng, và lấy thế làm khoái trá. Nàng học được rằng những lời khen của chàng bao giờ cũng hai lưỡi và những lời âu yếm nhất của chàng bao giờ cũng đáng ngờ. Thực tế, trong hai tuần ở Niu Orlêan, nàng đã biết được mọi điều về chàng, trừ cái gì là bản chất thực của chàng.

Một số buổi sáng, chàng cho người hầu gái nghỉ việc, tự tay bê khay điểm tâm đến cho nàng, bón cho nàng ăn như trẻ con, giật cái bàn chải tóc khỏi tay nàng và chải mái tóc đen dài của nàng kì đến kêu tanh tách. Nhưng có những buổi sáng khác, nàng bị kéo ra khỏi giấc ngủ một cách thô bạo khi chàng lôi tuột chăn mềm khỏi người nàng và cù vào gan bàn chân. Đôi khi, chàng chăm chú trang trọng nghe từng chi tiết công việc kinh doanh của nàng, gật đầu tán thưởng sự sắc sảo của nàng, nhưng nhiều lúc khác, chàng lại gọi là ăn bẩn, là cướp đường, là tống tiền. Chàng đưa nàng đi xem kịch, song lại làm nàng phát bực bằng cách thì thầm vào tai nàng rằng chắc Thượng Đế chẳng ưng gì cái loại tiêu khiển này, đưa nàng đi nhà thờ, song lại khẽ kể những điều tục tịu ngộ nghĩnh, rồi lại cự nàng về tội cười cợt. Chàng khuyến khích nàng nghĩ sao nói vậy, suồng sã và táo tợn. Nàng học ở chàng cái tài chọn những từ sâu cay, những câu châm chọc và cái thú sử dụng chúng để tạo cho mình uy lực đối với mọi người. Song nàng không có ý thức hài hước như chàng để điều độ bớt chất độc địa, cũng chẳng biết cách như chàng mỉm cười tự giễu mình trong khi giễu người khác.

Chàng khiến lãi cho nàng vui chơi, bởi nàng đã hầu như quên không biết cách vui chơi như thế nào: trước đó cuộc đời quá nghiêm túc, quá cay đắng. Chàng biết cách vui chơi và cuốn nàng theo mình. Nhưng chàng không bao giờ vui chơi như một chú bé, chàng là một kẻ mày râu, điều đó nàng không thể quên được, bất kể chàng làm gì. Nàng không thể tự cao với cái ngôi nữ ưu đẳng mà xem thường chàng, mỉm cười như những người đàn bà thường vẫn mỉm cười trước những trò lăng xăng của những gã đàn ông vốn thực chất chỉ là những chú bé.

Mỗi lần nghĩ đến điều đó, nàng thấy hơi khó chịu. Giá có thể cảm thấy mình cao hơn Rhett thì mới thú. Về tất cả những người đàn ông quen biết khác, nàng có thể hạ một câu khinh mạn: “Trẻ ranh!” rồi cho qua. Cha nàng, hai anh em sinh đôi nhà Tarltơn với cái tính thích trêu chọc và những trò chơi khăm của họ, anh em nhà Fônten nhỏ con, lông lá với những cơn khùng trẻ con của họ, Charlz, Frank, tất cả các chàng đã từng tán tỉnh nàng trong thời kỳ chiến tranh…, thực tế là tất cả, trừ Ashley. Chỉ có Ashley và Rhett là vượt khỏi tầm nhận thức cùng phạm vi quyền lực của nàng, vì cả hai đều là người lớn không còn rơi rớt những yếu tố trẻ con.

Nàng không hiểu Rhett, cũng chẳng mất công tìm hiểu làm gì, mặc dầu chàng, có những điều đôi khi làm nàng bối rối. Chẳng hạn, thỉnh thoảng chàng nhìn nàng một cách kì lạ, khi chàng tưởng là nàng không biết. Quay lại thật nhanh, nàng thường hay bất chợt thấy chàng quan sát nàng với một vẻ cảnh giác, hau háu trong mắt như chờ đợi một cái gì.

– Tại sao anh lại nhìn tôi như thế? Có lần nàng bực dọc hỏi. Như mèo rình chuột ấy!

Nhưng chàng liền thay đổi sắc mặt nhanh chóng và chỉ cười. Chẳng mấy chốc, nàng quên đi và không bận óc về điều đó nữa, cũng như về bất cứ điều gì liên quan đến Rhett. Ứng xử của chàng quá thất thường, không lường trước được, hơi đâu mà bận tâm, vả lại, cuộc sống của nàng giờ đây đang rất thú vị… trừ những lúc nàng nghĩ đến Ashley.

Rhett không thể cho nàng có mấy thì giờ rảnh để nghĩ đến Ashley luôn. Ban ngày, hầu như nàng không tơ tưởng gì đến Ashley, nhưng ban đêm, khi khiêu vũ đã mệt hoặc quay cuồng vì uống quá nhiều Sâm – banh… đó là lúc nàng nghĩ đến Ashley. Nhiều lần nằm lơ mơ trong cánh tay Rhett với ánh trăng tràn ngập giường, nàng thầm nghĩ cuộc đời sẽ hoàn hảo biết bao nếu hai cánh tay đang ghì chặt nàng là của Ashley, nếu người đang kéo mớ tóc đen của nàng phủ lên mặt và quấn vào cổ mình là Ashley.

Một lần, nghĩ như vậy, nàng thở dài và quay đầu về phía cửa sổ, một lúc sau nàng cảm thấy cánh tay lực lượng dưới gáy nàng trở nên cứng như sắt trong khi giọng Rhett vang lên trong im lặng: “Cầu chúa đầy cái linh hồn nhỏ bé gian xảo của cô xuống địa ngục đời đời”.

Và chàng trở dậy, mặc quần áo, rời khỏi phòng, mặc cho nàng sửng sốt phản đối và căn vặn. Sáng hôm sau, khi nàng đang ăn điểm tâm trong phòng, chàng trở lại, đầu tóc rối bù, say khướt, thái độ cực kì mỉa mai, không xin lỗi cũng chẳng giải thích gì về sự vắng mặt của mình.

Xcarlett không hỏi gì và hoàn toàn lạnh nhạt với chàng như kiểu một người vợ bị xúc phạm, và, ăn xong, liền mặc quần áo trước cặp mắt đỏ ngầu của chàng, rồi đi mua sắm đồ. Khi nàng trở về thì chàng đã đi khỏi và mãi đến tối mới lại xuất hiện.

Đó là một bữa ăn lặng lẽ và Xcarlett phải hết sức gắng gượng để khỏi nổi cáu vì đây là bữa ăn tối cuối cùng của nàng ở Niu Orlêan và nàng thì muốn thưởng thức món tôm he. Nhưng nàng làm sao ăn cho ngon được dưới con mắt nhìn trừng trừng của chàng. Tuy nhiên, nàng vẫn đả một con tôm to và uống khá nhiều sâm – banh. Có lẽ chính hai thứ đó kết hợp với nhau đã làm sống lại cơn ác mộng cũ của nàng, đêm ấy. Nàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát, thổn thức từng cơn đứt đoạn. Nàng lại trở về ấp Tara hoang tàn. Mẹ nàng đã chết và cùng với bà, toàn bộ sức mạnh và sự thông tuệ của thế gian cũng tiêu tan. Khắp thế gian, không còn ai để hướng về, không còn ai để trông cậy. Một cái gì khủng khiếp đang rượt đuổi nàng và nàng chạy hoài, chạy hoài, chạy miết đến độ trái tim cơ hồ muốn vỡ tung, cắm cổ chạy trong một màn sương mịt mùng dày đặc, la hét, mò mẫm tìm cái nơi ẩn náu xa lại, không tên, ở đâu đó trong màn sương bao quanh nàng.

Khi nàng tỉnh dậy, Rhett đang cúi xuống nàng không nói không rằng, chàng bế nàng lên như một đứa trẻ, ghì sát vào người. Những bắt thịt rắn chắc của chàng thật dễ chịu, những tiếng thì thầm không thành lời của chàng thật êm dịu và nàng thôi nức nở.

– Ối, Rhett, em rét quá, đói quá và mệt quá mà không tìm thấy nó đâu cả. Em chạy xuyên qua màn sương, chạy miết mà không sao tìm thấy.

– Tìm thấy cái gì, cưng?

– Em không biết. Em ước gì em biết được.

– Lại giấc mơ cũ của em phải không?

– Ồ, phải.

Chàng nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sờ soạn trong đêm tối và thắp một cây nến. Trong ánh nến, gương mặt chàng, với đôi mắt vằn tia máu và những nét khắc nghiệt, trơ như đá, không sao dò đọc được. Sơ – mi chàng phanh ra tới ngang thắt lưng, để lộ một bộ ngực nâu đầy lông đen. Vẫn còn run lên vì sợ, Xcarlett nghĩ thầm: bộ ngực này thật mạnh mẽ, không gì khuất phục nổi. Và nàng thì thào:

– Ghì lấy em đi, Rhett.

– Mình yêu! Chàng vội vàng nói và bế nàng lên, ngồi vào một chiếc ghế lớn, ấp nàng vào sát người mình.

– Ối, Rhett, kinh khủng thay cái đói.

– Sau một bữa ăn tối bảy món kể cả cái con tôm he to đùng ấy, mà lại mê thấy mình sắp chết đói thì quả là kinh khủng thật, chàng mỉm cười nhưng mắt vẫn đầy vẻ ân cần.

– Ối, Rhett, tôi cứ chạy hoài chạy hủy và sục tìm, mà không sao hiểu mình tìm cái gì. Nó luôn ẩn trong sương mù. Tôi biết nếu tìm thấy nó, tôi sẽ vĩnh viễn được bảo đảm an toàn và không bao giờ lại lâm vào cảnh đói rét nữa.

– Cô tìm kiếm một người hay một vật?

– Tôi không biết. Tôi không bao giờ suy nghĩ về điều đó. Rhett, theo anh, liệu có bao giờ tôi sẽ mơ thấy mình đạt tới cái đích an toàn đấy không?

– Không, chàng vuốt mái tóc bù rối của nàng, tôi cho là không. Những giấc mơ đâu có diễn ra như thế. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu cô quen dần với cuộc sống hàng ngày được bảo đảm yên ổn, ăn no, mặc ấm, cô sẽ thôi không mơ thấy giấc mơ ấy nữa. Và Xcarlett ạ, tôi sẽ lo cho cô được an toàn.

– Rhett, anh tốt quá.

– Cảm ơn về lời khuyên rơi vãi. Phú Quí phu nhân. Tôi muốn cô sáng nào thức giấc cũng tự nhủ: “Mình sẽ không bao giờ lại lâm vào cảnh đói nghèo nữa và không gì có thể đụng tới mình chừng nào Rhett còn đây và chính phủ Hợp Chủng Quốc còn đứng vững”.

– Chính phủ Hợp Chủng Quốc? Xcarlett giật mình ngồi dậy hỏi, nước mắt vẫn long lanh trên má.

– Khoản tiền Liên Bang cũ nay đã trở thành của chính đáng. Tôi đã đầu tư phần lớn vào công trái chính phủ.

– Trời đất! Xcarlett kêu lên, ngồi thẳng lên trong lòng chàng, quên cả nỗi kinh hoàng vừa đây. Anh muốn nói lầnh đã cho bọn Yanki vay khoản tiền đó.

– Với một lãi suất kha khá.

– Lãi trăm phần trăm tôi cũng chẳng thiết! Anh phải bán ngay những phiếu công trái ấy đi. Làm sao anh có thể nảy ra cái ý để bọn Yanki sử dụng tiền của mình!

– Vậy tôi phải làm gì với tiền ấy? chàng mỉm cười hỏi, nhận thấy mắt nàng không còn trố ra vì sợ nữa.

– À…à… mưa tài sản đất đai ở chỗ Ngã Năm ấy. Tôi dám chắc với số tiền có trong tay, anh có thể mua cả khu Ngã Năm.

– Cám ơn, nhưng tôi không muốn mua khu Ngã Năm làm gì. Giờ đây, khi mà cái chính phủ của bọn Bị Thảm đã thực sự nắm được Giorgia, không ai có thể biết được điều gì có thể xảy ra. Tôi không cho rằng có cái gì nằm ngoài tầm của lũ chim ó đang sà xuống Giorgia suốt từ Bắc chí Nam, từ đống sang tây. Tôi đang a dua theo chúng như một tên Xkelơuec chính cống, cô hiểu không, nhưng tôi đâu có tin chúng. Và tôi không đầu tư tiền của mình vào bất động sản, tôi ưng trái khoán hơn. Cái đó có thể giấu được. Còn bất động sản thì đâu có thể giấu.

– Theo anh thì… Xcarlett mở đầu, mặt tái đi khi nghĩ đến những xưởng cưa và cửa hàng của mình.

– Tôi không biết. Nhưng đừng tỏ vẻ sợ hại thế, Xcarlett. Vị thống đốc mới đáng yêu của bang ta là một người bạn tốt của tôi. Chỉ là vì thời thế bây giờ quá bất ổn thôi và tôi không muốn cột chặt quá nhiều tiền vào bất động sản.

Chàng bế dịch Xcarlett sang một bên đầu gối và cúi xuống với lấy một điếu xì – gà, châm lửa hút. Nàng ngồi đung đưa đôi chân trần, ngắm những bắp thịt cuồn cuộn trên bộ ngực nâu sạm của chàng, quên hết sợ hãi.

– Nhân tiện đang nói chuyện bất động sản, Xcarlett ạ, chàng nói, xin báo là tôi sắp xây một ngôi nhà. Cô có thể bắt nạt Frank buộc anh ta về ở nhà bà Pitti,nhưng với tôi thì không. Tôi không tin là mình có thể chịu đựng bà ấy mỗi ngày ngất lên ngất xuống ba lần và hơn nữa, tôi chắc bác Pitơ sẽ ám sát tôi trước khi để tôi sống dưới mái nhà của gia đình Hemiltơn thiêng liêng. Bà Pitti có thể mời cô Inđiơ Uylkz sang ở với bà cho khỏi sợ ngoái ộp. Khi nào trở về Atlanta, chúng mình sẽ ở dãy buồng cô dâu chú rể của khách sạn Nesơnlơl cho đến khi xây xong nhà. Trước khi chúng mình rời Atlanta, tôi đã mặc cả mua lô dất lớn ở phố Cây Đào, gần nhà Lêiđen. Cô biết chỗ ấy chứ?

– Ôi, Rhett, thật tuyệt vời! Bấy lâ, tôi vẫn ao ước có một ngôi nhà riêng biết bao! Một ngôi nhà lớn.

– Vậy là cuối cùng, chúng ta đã nhất trí về một cái gì đó. Cô có ưng một ngôi nhà trát xtuyccô trắng với những trang trí bằng sắt rèn như những nhà crêôl ở đây không?

– Ồ, không đâu, Rhett. Đừng làm cái kiểu cổ lỗ như những nhà ở Niu Orlêan này. Tôi biết rõ mình muốn gì chứ, đó là cái kiểu mới nhất tôi thấy chụp ảnh ở… để tôi nhớ xem… phải, ở trong tuần báo Hapơ. Nó dựa theo kiểu nhà văn Thụy Sĩ.

– Cái gì Thụy Sĩ?

– Nhà văn.

– Cô đánh vần xem nào.

Nàng đánh vần.

– À, chàng nói và vuốt ria.

– Đẹp lắm nhé, có một cái mái mảng vừa cao vừa dốc, trên nóc có cọc rào, mỗi bên có một tháp nhỏ bằng ván lợp có trang trí và cửa sổ lắp kính xanh đỏ. Nom rất hợp thời trang.

– Chắc là lan can ngoài hiên bằng gỗ chạm cưa xoi?

– Phải.

– Và một diềm gỗ trang trí hình cuộn rủ từ mái hiên xuống?

– Phải, chắc anh đã thấy một ngôi nhà như thế?

– Ơ… nhưng không phải ở Thụy Sĩ. Người Thụy Sĩ là một chủng tộc rất thông minh và rất nhạy cảm với vẻ đẹp kiến trúc. Có thật cô thích một ngôi nhà như vậy không?

– Ồ, thật chứ lại!

– Tôi cứ tưởng là ở với tôi, cô có thể nâng cao được khiếu thẩm mĩ. Tại sao cô không chọn kiểu nhà crêôl hay kiểu thuộc địa với sáu cái cột trắng?

– Tôi đã bảo anh là tôi không muốn cái gì nom tồi tàn và cổ lỗ mà. Và bên trong, ta sẽ phủ tường bằng giấy đỏ và treo màn nhung đỏ ở tất cả các cánh cửa gấp. ÔI, ta sẽ bày biện rất nhiều đồ đạc bằng gỗ hồ đào, trải những tấm thảm dày thật sang và… ôi, Rhett, tất cả mọi người sẽ xanh lét mặt lại vì thèm muốn khi trông thấy ngôi nhà của chúng ta!

– Có nhất thiết là mọi người phải thèm muốn không? Được nếu cô thích thế thì họ sẽ phải xanh mặt. Nhưng Xcarlett, cô có bao giờ nghĩ rằng trần thiết nhà mình bằng những thứ sang trọng trên qui mô lớn như vậy, trong khi mọi người đều nghèo rớt mồng tơi, là chẳng có “gu” gì lắm không?

– Tôi muốn thế, nàng ngang ngạnh nói. Tôi muốn làm tất cả những ai đã tồi tệ với tôi phải cảm thấy khó chịu. Và chúng ta sẽ mở những tiệc chiêu đãi lớn làm cho cả thành phố ân hận là đã nói xấu tôi.

– Nhưng ai sẽ đến dự những tiệc chiêu đãi của chúng ta?

– Dĩ nhiên là tất cả mọi người.

– Tôi nghi ngờ điều ấy. Đội Cận Vệ lão cựu trào thà chết không chịu đầu hàng.

– Ồ, Rhett, sao mà anh ăn nói kì cục! Cứ có tiền là ai nấy đều ưa.

– Người miền Nam lại thế. Tiền của bọn đầu cơ vào qua cửa những nhà cao quí nhất còn khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim. Còn như đám Xkelơuec – tức thị cô và tôi, cưng ạ – nếu người ta nhổ vào mặt chúng ta, vẫn còn may đấy. Nhưng nếu cô muốn thử thì tôi sẽ xin hỗ trợ, cô mình yêu quí ạ, và chắc chắn tôi sẽ rất khoái cái chiến dịch của cô. Và nhầ thể, đang bàn chuyện tiền nong, hãy để tôi nói rõ ràng cho cô biết. Cô muốn bao nhiêu tiền mặt để chi cho ngôi nhà và quần áo là lượt của cô, cũng có ngay. Và nếu cô thích đồ nữ trang, cũng được, nhưng phải để cho tôi chọn. Cô “mô-ve-gu” kinh khủng, cưng ạ. Và cô muốn sắm bất cứ cái gì cho Ueđ và Ilơ cũng được. Ngoài ra, nếu Uyl Bentin không đẩy mạnh được việc canh tác bông thì tôi cũng sẵn sàng góp vốn giúp một tay gỡ bí cho cái con voi trắng ấy ở hạt Clêitơn mà cô thiết tha yêu quí. Thế là đẹp, phải không?

– Tất nhiên. Anh rất rộng rãi.

– Nhưng hãy nghe cho kỹ đây. Không một xu cho cửa hàng và không một xu cho cái xưởng củi nòm của cô.

– Ồ, Xcarlett nói mặt xịu xuống. Suốt cả tuần trăng mật, nàng đã nghĩ cách làm sao nêu lên vấn đề cấp bách và nàng đang cần một nghìn đôla mua thêm khoản đất để mở rộng bãi gỗ. Tôi cứ tưởng anh bao giờ cũng vỗ ngực là người có đầu óc phóng khoáng, bất chấp những tiếng thiên hạ xì xầm về chuyện tôi đi vào kinh doanh buôn bán. Hóa ra anh cũng giống mọi người đàn ông khác – sợ thiên hạ nói rằng trong gia đình, tôi là người mặc quần.

– Tôi đảm bảo là sẽ không ai có thể ngờ vực gì về chuyện trong gia đình Butler, ai là người mặc quần, Rhett dài giọng. Bọn ngu xuẩn muốn nói gì tôi cũng bất cần. Thực tế, tôi khá vô giáo dục để hãnh diện rằng tôi có một ngừơi vợ tinh ranh. Tôi muốn cô cứ tiếp tục kinh doanh cái cửa hàng và hai xưởng cưa ấy. Đó là dành cho các con cô. Khi Uêđ lớn lên, nó sẽ không muốn mang tiêng sống nhờ bố dượng và bấy giờ nó sẽ kế tục việc quản lí. Nhưng tôi sẽ không bỏ một xu nào vào bất cứ cơ sở kinh doanh nào của cô.

– Tại sao?

– Vì tôi hoàn toàn không muốn đóng góp vào việc cung phụng Ashley Uylkz.

– Anh lại sắp sửa quay cái đĩa hát cũ ấy đấy phỏng?

– Không. Nhưng cô đã hỏi lí do tôi trả lời thế đấy. Và còn một điều nữa. Cô đừng tưởng có thể nhập nhằng sổ sách chi tiêu để đánh lừa tôi, khai man giá cả những bộ cánh của cô và tốn phí về việc xây nhà, hòng lấy bớt tiền mua thêm la hoặc một cái xưởng nào khác cho Ashley. Tôi có ý định giám sát và kiểm tra các khoản chi của cô và tôi biết giá cả mọi thứ đấy. Ồ, đừng có tự ái. Cô có thể làm thế. Tôi không cho rằng điều đó ngoài khả năng của cô. Thực tế, vì những gì liên quan đến ấp Tara và Ashley, tôi cho rằng cô có thể làm tất cả. Với ấp Tara thì tôi không phản đối. Nhưng Ashley thì tôi phải dứt khoát vạch giới hạn. Tôi lỏng cương cho cô, cưng ạ, nhưng đừng quên rằng dù sao tôi cũng vẫn dự phòng cả hàm thiếc lẫn đinh thúc đấy.


  1. Thủ phủ bang Luizienơ không phải Niu Orlêan mà là Batông Rugiơ người Pháp lập và đặt tên. Batông Rugiơ (Bâton Rouge) nghĩa là cây gậy đỏ, vì một cây bách đỏ được coi là mốc địa giới. 

  2. Một kẻ giang hồ, khi làm tướng cướp, khi làm báo, có thời gian gần như là một nhà độc tài ở Nicaragoa, rồi bị trục xuất ra khỏi nước này, cuối cùng bị xử bắn ở Hônđurax vì tội họat động phá hoại chính trị. 

  3. Thủ lĩnh một đảng cướp chống lại chính quyền Mĩ, tiến hành một cuộc chiến tranh du kích thật sự cướp phá thành phố, làng mạc. Bị giết vào năm 1864. 

  4. Jex Jemz, gián điệp miền Nam trong chiến tranh, đến năm 1867 trở thành thủ lĩnh một băng chuyên cướp nhà băng và các đoàn tàu. Nhà nưởcteo giải 10.000 đôla cho ai giết được y. Jex bị hai đồng đảng phản bội và giết chết vào năm 1872. Em trai y là Frank cũng tham gia các vụ cướp, nhưng không bị truy tố trước pháp luật, đến năm 1915 mới chết.