Chương 51

Cuối cùng, khi đã có thể ra khỏi nhà, Xcarlett sai Lu nịt coocxê cho mình thật chặt, đến hết mức dải coocxê có thể căng được. Rồi nàng lấy thước dây đo eo mình. Hơn năm mươi phân. Nàng rên lên. Sinh con đẻ cái làm hỏng “co” như thể đấy, eo nàng giờ phình ra bằng eo bà cô Pitti, bằng eo Mammy rồi còn gì.

– Kéo chặt nữa vào, Lu. Xem có thể nịt thêm vào hốn, năm phân nữa không, kẻo ta không thể mặc vừa được bất cứ cái áo nào nữa.

– Kéo lữa thì đứt hết rải mất, Lu nói. Người mợ xổ ra rồi, mợ Xcarlett ạ, không làm cách lào đợc lữa.

“Có cách chứ”, Xcarlett vừa nghĩ vừa hung dữ xé theo đường chỉ may mới của chiếc áo dài để nới ra dăm phần cần thiết. “Đơn giản là ta sẽ không bao giờ có con nữa”.

Dĩ nhiên, Bonni rất xinh là nguồn tự hào cho nàng và Rhett thì tôn thờ nó, song nàng quyết không có con nữa. Làm thế nào đạt được điều đó, nàng còn chưa biết, vì nàng không dắt mũi được Rhett như đối với Frank trước kia. Rhett đâu có sợ nàng. Cứ xét cái cung cách Rhett mê mẩn Bonni đến thế và dễ thường sang năm lại muốn có thêm thằng cu mặc dầu mồm vẫn nói là sẽ dìm chết bất kì đứa con trai nào nàng đẻ cho chàng, thì hẳn là sẽ khó đây. Được, nàng sẽ không đẻ cho chàng đứa nào, dù là trai hay gái. Ba đứa con là đủ đối với bất kì người đàn bà nào.

Khi Lu khâu lại những đường chỉ bị xé, rồi là phẳng phiu và cài khuy áo dài cho Xcarlett, chị ta gọi xe đưa Xcarlett đến bãi gỗ. Trên đường đi, nàng thấy phấn chấn lên, quên cả chuyện eo bị xổ vì nàng sắp được gặp Ashley để cùng xem xét lại sổ sách. Và nếu may mắn, nàng có thể gặp chàng một mình. Từ bao lâu trước khi sinh Bonni, nàng không gặp chàng. Nàng không muốn chàng thấy bụng mình chửa vượt mặt và nàng nhớ da diết sự tiếp xúc hàng ngày với chàng mặc dù xunh quanh lúc nào cũng có người. Nàng nhớ hoạt động kinh doanh gỗ đang được đẩy mạnh trong khi nàng phải nằm bẹp một chỗ. Tất nhiên, bây giờ nàng không cần phải làm việc nữa. Nàng có thể dễ dàng bán hai xưởng cưa, lấy tiền gây vốn cho Uêđ và Ilơ. Nhưng thế có nghĩa là nàng sẽ khó có dịp gặp Ashley, trừ trong những buổi họp mặt giao tế với bao nhiêu người xung quanh. Mà làm việc bên cạnh Ashley chính là niềm vui thú lớn của nàng.

Khi xe đến gần bãi gỗ, nàng vui mừng thấy các đống gỗ cao chất ngất và bao nhiêu khách đứng quanh đó nói chuyện với Hiu Elxinh. Có sáu chiếc xe tải, mỗi chiếc do một đôi la kéo, đang được bốc xếp bởi những lái xe da đen. Những sáu cỗ xe, nàng hãnh diện nghĩ thầm. Và tất cả những cái đó là do tay mình cả.

Ashley ra cửa văn phòng, mắt lấp lánh niềm vui được gặp lại nàng, và đưa tay đỡ nàng xuống xe, vào văn phòng như thể nàng là một bà hoàng vậy.

Nhưng niềm vui của nàng xẹp đi phần nào khi nàng xem qua sổ sách của chàng và so sánh với sổ sách hồi Jonni Gieligơ quản lý. Ashley hầu như không làm ra lãi, còn Jonni thì phát triển được một khoảng tiền ra trò. Nhìn hai bản kê nàng định nói điều gì, song kìm lại, Ashley đọc thấy điều đó trên mặt nàng.

– Xcarlett, tôi rất lấy làm ân hận. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi muốn được phép thuê thợ da đen tự do, thay vì dùng tù khổ sai. Tôi tin rằng, như thế, tôi có thể làm tốt hơn.

– Bọn da đen ấy ư? Chao, trả công cho chúng cò mà lụi bại. Thuê tù khổ sai rẻ như bèo. Nếu Jonni có thể làm được chừng nấy với bọn chúng thì…

Luồng mắt Ashley lướt trên vai nàng nhìn vào một cái gì đó nàng không thấy được và ánh vui đã tắt ngấm trong đó.

– Tôi không thể bắt tù làm việc quận quật như Jonni Gheligơ. Tôi không bắt người làm ngựa được.

– Trời đất, Jonni làm việc đó tuyệt vời. Ashley, chỉ tại anh quá dễ thương cảm thôi. Anh phải bắt chúng làm việc nhiều hơn. Jonni bảo tôi rằng hễ khi nào một tên làm biếng muốn trốn việc là nó khai ốm, thế là anh cho nó nghỉ một ngày. Lạy chúa, Ashley. Đó không phải là cách làm ra tiền. Cứ nên cho một trận, thiếu nước què cẳng, là khỏi hầu hết mọi bệch…

– Xcarlett, Xcarlett. Thôi đi. Nghe Xcarlett ăn nói kiểu ấy, tôi không chịu nổi, Ashley kêu lên, cặp mắt vụt trở lại nhìn nàng với một vẻ dữ dội khiến nàng ngừng bặt. Chả lẽ Xcarlett không hiểu thiếu dinh dưỡng, khốn khổ và… Ôi, Xcarlett thân mến, tôi không chịu nổi khi thấy anh ta đã biến Xcarlett thành tàn bạo như thế, Xcarlett xưa nay vốn rất mực dịu dàng…

– Ai đã làm gì tôi?

– Tôi phải nói ra điều này, mặc dầu tôi không có quyền. Nhưng, tôi cứ phải nói. Ch… Rhett Butler. Anh ta cứ đụng đến đâu là nhiễm độc đến đấy. Trước kia, Xcarlett dịu dàng là thế, đại lượng là thế, đôn hậu là thế, mặc dầu tác phong nóng nẩy, thế mà từ khi lấy Rhett, anh ta đã làm cho Xcarlett ra thế này – sự tiếp xúc với anh ta khiến trái tim của Xcarlett rắn lại, trở nên tàn bạo.

– Ôi, Xcarlett thì thào, lòng nàng xé giữa cảm giác phạm tội và niềm vui được thấy Ashley còn tha thiết với mình đến thế và vẫn cho là mình dịu dàng. Đội ơn Chúa, chàng nghĩ thói hám lợi của nàng là lỗi tại Rhett. Tất nhiên, Rhett không có liên quan gì đến điều đó và mọi sự đều do nàng, song, xét cho cùng, thêm một vết đen cũng chẳng hại gì cho Rhett.

– Nếu là bất kì người đàn ông nào khác thì tôi cũng chẳng bận tâm đến thế làm gì… nhưng đây lại là Rhett Butler. Tôi đã thấy anh ta làm hại Xcarlett như thế nào. Anh ta đã lái quẹo nếu suy nghĩ của Xcarlett vào cùng con đường ngoắt ngoéo mà tư tưởng anh ta đã đi theo. Ồ, phải, tôi biết tôi không nên nói thế… Anh ta đã cứu mạng tôi và tôi lấy làm biết ơn, song lạy chúa tôi ước sao đó là bất kì người nào khác ngoài anh ta. Mà tôi không có quyền nói với Xcarlett như thế này….

– Ôi, Ashley, anh có quyền… trừ anh ra, không ai khác có quyền nói thế.

– Tôi xin nói với Xcarlett rằng tôi không thể chịu đựng được điều đó: Thấy cái tốt đẹp của Xcarlett bị anh ta làm thô thiển đi, biết rằng duyên sắc của Xcarlett ở trong tay một kẻ… Khi tôi hình dung anh ta đụng chạm tới người Xcarlett, tôi…

“Chàng sắp hôn ta đây”, Xcarlett ngây ngất thầm nghĩ. “Và đó sẽ không phải tại ta chủ động”. Nàng nghiêng người về phía chàng. Nhưng chàng đột nhiên rụt lại như chợt nhận ra là mình đã nói quá lời… nói những điều chàng không bao giờ định nói.

– Tôi khẩn thiết xin lỗi Xcarlett. Tôi… tôi đã nói bóng gió rằng chồng của Xcarlett không phải là người quí phái và chính những lời của tôi chứng tỏ tôi cũng chẳng phải là người quí phái nốt. Không ai có quyền nói xấu một người chồng trước mặt vợ anh ta. Tôi không có lí do xác đáng nào ngoại trừ… ngoại trừ… Chàng ấp úng, mặt rúm lại. Nàng nín thở chờ.

– Tôi chẳng có lí do nào xác đáng để tự biện hộ.

Suốt dọc đường về, ngồi trong xe, Xcarlett nghĩ rất lung. Không có lí do gì để tự biện hộ ngoại trừ… ngoại trừ là chàng yêu nàng. Và riêng việc hình dung nàng nằm trong tay Rhett đã đẩy lên trong chàng một nỗi cuồng giận mà nàng tưởng chàng không thể có được. Phải, nàng có thể hiểu được điều đó. Nếu không biết rằng quan hệ của chàng với Melanie nhất thiết phải như anh trai với em gái thì đời nàng ắt là một cực hình. Và nàng đã bị những ôm ấp của Rhett thô hóa, tàn bạo hóa. Được, nếu Ashley nghĩ thế, thì nàng rất có thể không cần những sự ôm ấp ấy nữa. Nàng nghĩ nếu có hai, mặc dầu kết hôn với người khác, vẫn có thể trung thành với nhau về mặt thân xác thì đẹp đẽ và thơ mộng biết bao, ý đó choáng hết tâm trí tưởng tượng của nàng và khiến nàng rất thích thú. Với lại còn có cả khía cạnh thực tế của vấn đề nữa: Đó sẽ là cách để không phải có con nữa.

Khi nàng về đến nhà và cho xà ích lui, niềm hân hoan tràn ngập nàng khi nghe những lời của Ashley bắt đầu nhạt đi phần nào khi đứng trước triển vọng phải tuyên bố với Rhett là nàng muốn có phòng ngủ riêng cùng tất cả những gì dắt dây theo. Việc này ắt là khó đấy. Hơn nữa, làm sao nàng có thể nói cho Ashley biết rằng, thể theo ước muốn của chàng, nàng đã li thân với Rhett? Một sự bi sinh có mang lợi ích thiết thực gì nếu không được ai biết đến? Kín đáo và tế nhị thật là một gánh nặng. Giá nàng có thể nói chuyện với Ashley thẳng thắn như với Rhett. Thôi được, không sao cả. Nàng sẽ có cách nói xa xôi cho Ashley biết sự thật. Nàng lên gác và mở cửa phòng trẻ, thấy Rhett ngồi cạnh nôi của Bonni với Ilơ trên lòng và Uêđ thì đang móc các thứ trong túi ra khoe với chàng. Thật tốt đẹp sao là Rhett lại yêu quý trẻ và rất quan tâm đến chúng. Một số ông bố dượng rất cay độc đối với con riêng của vợ.

– Tôi muốn nói chuyện với anh, nàng nói và đi sang phòng ngủ. Tốt hơn hết là dứt điểm luôn bây giờ đi, trong khi quyết tâm không đẻ nữa còn đang nóng hổi trong nàng và trong khi tình yêu của Ashley đang tiếp cho nàng sức mạnh.

– Rhett, nàng nói độp một cái khi chàng đã đóng cửa phòng ngủ lại sau lưng, tôi đã quyết định không đẻ thêm đứa con nào nữa.

Nếu chàng có sửng sốt vì lời tuyên bố bất ngờ ấy thì chàng cũng không lộ ra. Chàng đủng đỉnh bước tới một cái ghế, ngồi xuống và đu đưa.

– Cưng ạ, như tôi đã nói với mình trước khi Bonni ra đời, dù mình có một hay hai mươi đứa con, điều ấy cũng không quan trọng đối với tôi.

Tinh quái thay cái cách chàng né tránh rất gọn vấn đề, như thể việc chàng muốn hay không muốn có con là có thể ảnh hưởng tới việc chúng thật sự ra đời vậy.

– Tôi nghĩ ba đứa là đủ rồi. Tôi không có ý định mỗi năm đẻ một đứa.

– Anh thừa biết… nàng mở đầu, bối rối đến ửng đỏ hai má. Anh biết tôi muốn nói gì đấy.

– Tôi biết. Cô có hiểu rằng tôi có thể li hôn với cô vì lẽ cô khước từ những quyền làm chồng của tôi không?

– Anh có đủ sự đê hèn để nghĩ đến một điều như vậy đấy, nàng kêu lên, bực bội vì mọi sự không diễn ra như nàng dự tính. Nếu anh có chút tinh thần hiệp sĩ nào đó thì anh hẳn… thì anh ắt là quân tử như… Chà, anh hãy xem Ashley đấy. Melanie không thể có con được nữa mà anh ấy…

– Quả là bậc mã thượng, cậu nhỏ Ashley ấy, Rhett nói và cặp mắt chàng bắt đầu long lanh một ánh kỳ lạ. Xin cô tiếp tục bài đít – cua của cô đi.

Xcarlett chững lại vì bài diễn từ của nàng đã kết thúc và nàng không còn gì để nói thêm nữa. Giờ đây, nàng thấy cái hy vọng của nàng giải quyết êm hòa một vấn đề quan trọng như vậy thật ngớ ngẩn, đặc biệt là với một kẻ bần tiện ích kỷ như Rhett.

– Chiều nay, cô đã đến cái văn phòng xưởng cưa ấy, phải không?

– Cái đó thì có liên quan gì với chuyện này?

– Cô vốn yêu chó, phải không, Xcarlett? Vậy cô thích nhốt chúng trong cũi hay thích chúng như chó già giữ xương?

Trong cơn thất vọng và giận dữ trào lên như sóng, nàng không hiểu lời ám chỉ đó.

Chàng nhẹ nhàng đứng dậy tới bên nàng và đặt một tay dưới cằm nâng mặt nàng lên.

– Cô thật là trẻ con. Cô đã sống với ba người đàn ông mà vẫn chẳng hiểu biết gì về bản chất đàn ông cả. Dường như cô nghĩ họ giống như bà già đã quá thời kì mãn kinh.

Chàng bẹo đùa cằm nàng rồi buông tay ra. Nhướn một bên lông mày lên, chàng lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu.

– Xcarlett, cô hãy hiểu lấy điều này. Nếu cô và chiếc giường của cô còn có gì quyến rũ tôi, thì không một ổ khóa nào, không một lời van xin nào có thể ngăn nổi tôi. Và tôi sẽ không chút xấu hổ về bất kì điều gì tôi đã làm, vì tôi đã ngã giá thỏa thuận với cô –một sự thỏa thuận mà tôi đã tôn trọng, còn cô thì đang vi phạm. Hãy giữ chiếc giường trinh bạch của cô, cưng ạ.

– Anh muốn nói với tôi, bất bình kêu lên, rằng anh bất cần.

– Cô chán tôi rồi, phải không? chà, thông thường thì đàn ông mau chán đàn bà. Hãy cứ giữ trọn mình thành của cô, ạ. Tôi sẽ không vì vậy mà khổ sở đâu. Cái đó chả quan trọng gì.- Chàng nhún vai và nhe răng cười.- May sao trên thế giới có cơ man nào là giường… và hầu hết các giường đều có đàn bà.

– Anh muốn nói là anh thực sự…

– Cô nàng ngây thơ thân mến, dĩ nhiên là thế. Kể cũng lạ là tôi đã không lầm đường lạc lối sớm hơn. Tôi vốn không bao giờ coi sự trung thành là một đức tính.

– Đêm nào tôi cũng sẽ khóa cửa phòng.

– Việc gì phải thế? Nếu tôi thèm cô thì chẳng khóa nào ngăn nổi tôi.

Chàng quay đi, xem như câu chuyện đã kết thúc và rời khỏi phòng. Xcarlett nghe thấy chàng đi trở lại phòng trẻ và tiếng bọn trẻ reo lên đón chàng. Nàng ngồi phịch xuống. Nàng đã toại ý. Đó là điều nàng mong muốn và Ashley mong muốn. Thế nhưng kết quả này không làm cho nàng sung sướng. Lòng tự cao tự đại của nàng bị tổn thương và nàng thấy tên khi nghĩ rằng Rhett coi chuyện này nhẹ như không, rằng chàng không cần nàng và đánh đồng nàng với những người đàn bà khác trên những chiếc giường khác.

Nàng ước gì mình có thể nghĩ ra một cách gì tế nhị để báo cho Ashley biết rằng nàng và Rhett không còn thực sự là vợ chồng nữa. Nhưng giờ đây nàng biết đó là bất khả. Mọi sự dường như là một mớ bòng bong và nàng gần như hối tiếc là đã nói chuyện với Rhett. Nàng sẽ nhớ những cuộc trò chuyện lan man thú vị những lúc đầu kê vai ấp với Rhett trong khi đốm lửa đầu điều xì gà của chàng lập lòe trong đêm tối. Nàng sẽ vắng thiếu vòng tay vỗ về của chàng khi nàng choàng dậy kinh hoàng vì vừa mơ thấy mình chạy cuống cuồng qua màn sương lạnh.

Đột nhiên nàng cảm thấy rất khổ sở và, dựa đầu vào tay ghế nàng khóc.