Vận rủi thì đâu có gặp may

Y đã len tới các văn phòng cung và cầu. Thấy báo đăng chỗ nào “Cần nhân viên”. “Cần thợ” thì lao như tên bắn đến chỗ đó ngay. Nếu người ta bảo:”Cứ để địa chì lại, chúng tôi sẽ báo sau” và ghi địa chỉ vào cuốn lịch bàn thì y hiểu ngay là không có hy vọng gì.

Mỗi tối về nhà, câu đầu tiên của vợ là:

-Có tìm được việc làm không ?

Lúc này tìm được việc làm khó hơn là bắt được tiền ai đánh rớt trên đường.

-Tôi chưa bao giờ gặp kẻ nào đần độn, thảm hại, hèn hạ như cái thứ anh !

Vợ y thường mở đầu cuộc oanh kích của mình bằng những lời lẽ tệ hại như vậy đấy.

Để vợ im miệng, y phải viện đến trò nói dối:

-Một người bạn hứa là: “Mai cứ đến, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết !”.

-Giải quyết cái gì ?

-Thì công việc chứ còn gì nữa ! (vô tình vợ y đã biến y thành kẻ nói dối ).

-Công việc thế nào ?

-Một công việc rất tốt, rất dễ chịu. Một công việc tuyệt vời !

-Hiểu rồi ! Cơ mà có công việc gì ?

-Đây là thứ công việc…làm bằng chân, nhưng lại ngồi yên tại chỗ.

-Chả lẽ lại có thứ công việc làm bằng chân mà lại ngồi yên tại chỗ sao ?

-Dĩ nhiên là có ! Tôi sẽ đạp máy khâu mà !

-Họ trả lương bao nhiêu ?

-Ba trăm đồng.

Những câu hỏi và câu trả lời dối trá như thế kéo dài tới hàng tiếng đồng hồ.

Tối hôm sau, như thường lệ vợ lại hỏi:

-Thế nào, anh đã nhận việc chưa ?

-Anh tới rồi !…Cơ mà chưa xong! Vợ anh ấy mới mất nên anh ấy không tới cơ quan được. Người ta hẹn thứ tư đến.

Mấy thứ tư thứ nam qua rồi mà vẫn chưa chấm dứt được trò bịa đặt, dối trá.

Thế là vợ phải ra tối hậu thư cho y:

-Đồ đốn mạt ! Anh chỉ quen thói ăn không ngồi rồi ! Mai mà không tìm ra việc làm thì đừng có mà vác mặt về nhà nữa đấy !

Hôm đó, y phải để địa chỉ lại ở bốn năm chỗ. Lúc y về nhà, cánh cửa không chịu mở ra.

-Mình ơi, có tin vui này ! Anh tìm được việc làm rồi. Anh đã nhận việc và bắt đầu làm rồi.

Sau câu nói đó cánh cửa mới chịu hé ra.

Y làm ra bộ hết sức hân hoan, tả lại cho vợ nghe công việc làm của y nó ra làm sao. Y bịa khéo đến mức chính y cũng tin vào lời y.

-Thôi được rồi, mình đi ngủ sớm đi kẻo mai lại trễ giờ đi làm.

Sáng sớm tinh mơ vợ đã đánh thức chồng dậy đi làm. Suốt ngày y lang thang trên các đường phố, công viên, lê gót tới các văn phòng, bàn giấy, le lói chút hy vọng tìm được việc làm. Tối về nhà, hệt như bất cứ người đàn ông có công ăn việc làm nào, y gây chuyện với vợ, la hét ầm ĩ.

Hai mươi ngày kéo dài trong niềm hy vọng tràn trề. Sắp tới ngày phát lương rồi, y lo quá, tự nhủ: “Mình phải kiếm cho ra ba trăm lia”. Đêm nào vợ cũng mơ thấy món tiền chồng sắp đưa cho. Y bảo vợ:

-Em đem con về ngoại chơi đi. Ngày mồng một anh lãnh lương em hẵng về.

Vợ ngoan ngoãn dắt con đi. Anh chàng quyết định phải đi ăn trộm. Y đã nhắm được căn nhà để hành sự vào lúc đêm xuống.

Đêm cuối tháng. Từ chập tối y đã lảng vảng quanh ngôi nhà y sẽ vào vơ vét. Ở đúng lầu hai đèn lại tắt ngóm. Không mấy người ở nhà. Cả chủ nhà cũng đi vắng – đúng là gặp may. Bây giờ y có thể đàng hoàng đi vào ngôi nhà đó. Y còn loanh quoanh bên ngoài một lát. Không thấy ai, y bèn nhảy qua hàng rào thấp bao quanh vườn. Y lần theo khung cửa sổ, leo ống máng lên ban công, hoàn toàn không khó nhọc gì. Đúng là vận may đã tới. Cánh cửa thông ra ban công lại mở. Vào đến trong nhà rồi, y dạn dĩ hẳn lên, bật điện rồi nhìn quanh. Y không ngờ rằng ăn trộm hóa ra lại là một công việc dễ làm đến như vậy.

Ở tủ, những chiếc chén quý đặt trên những chiếc đĩa bằng vàng. Y vươn tay về phía mắc áo. Khi y mở chiếc bóp dày cộp móc trong túi áo vét ra thì mắt y chợt hoa lên: nguyên một xấp giấy bạc một trăm năm chục lia. Y mở ngăn kéo bàn kê trong phòng ngủ: những tập giấy bạc mới toanh như vừa mới in xong. Đâu đâu cũng thấy tiền là tiền.

Y rút trong ví ra ba trăm lia, rồi viết vào một mảnh giấy:

“Thưa ngài kính mến, tôi vào nhà để ăn trộm. Tôi chỉ lấy số tiền ba trăm lia cần thiết cho tôi. Hãy tin rằng bao giờ có tiền tôi sẽ hoàn lại. Xin gửi lời chào trân trọng !”

Y đặt mảnh giấy lên bàn, rồi thản nhiên ra khỏi nhà bằng con đường đã vào. Như thế là y sẽ thoát được sự mắng nhiếc những một tháng nữa. Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, y cảm thấy thư thái trong lòng.

Y đi về nhà mình, thấy ở cửa sổ sáng ánh đèn. Có nghĩa là vợ y đã về. Giờ thì y sẽ ném ba trăm lia vào mặt vợ y, sẽ la hét om sòm để tỏ rõ “cái tôi” của mình.

Y lấy chìa khóa, mở cửa. Bất ngờ có hai nòng súng lục gí sát vào ngực y:

-Giơ tay lên !

Một gã cười nói:

-Nghe đây, anh là một thằng vô lương tâm ! Bọn ta lục lọi suốt hai tiếng đồng hồ rồi mà không tìm được thứ gì đáng lấy. Người nào cũng phải có món đồ gì kha khá phòng trường hợp có kẻ trộm tới thăm chứ !

Chúng lục người y, lấy được ba tờ trăm lia mới toanh rồi bỏ đi mất.

Còn anh chàng kia cứ thế ngồi cho tới lúc mặt trời mọc để nghĩ ra lý do nói với vợ. Tờ mờ sáng, nghe có tiếng gõ cửa. Vợ đó ! Y run run mở cửa và trông thấy trước mặt y lù lù hai cảnh sát viên và hai gã trộm bị còng tay – đúng những gã đã lấy của y ba trăm lia đêm qua. Mắt y ánh lên, vui vẻ. Nghĩa là bọn trộm đã bị thộp cổ !

Một viên cảnh sát chìa ba tờ trăm lia mới cứng cho y:

-Tiền này của ông ?

Tim y đập thình thịch. Chính y cũng đi ăn trộm số tiền này mà !

Y toan nói:”Không, không phải của tôi !” để cứu hai gã khốn khổ kia. Song viên cảnh sát đã nói trước:

-Hai tên tội phạm này thú nhận là đêm qua chúng lẻn vào nhà ông và dùng vũ lực cướp của ông ba trăm đồng lia này!

Không thể khước từ niềm hạnh phúc của mình :

-Vâng, của tôi – Y nói.

Viên cảnh sát hỏi:

-Ông lấy chúng ở đâu ?

Anh chàng tái mặt. Chẳng lẽ họ biết là y cũng đi…ăn trộm ?

-Sao ông lại hỏi thế ? – Y lắp bắp.

-Tiền này là tiền giả nên chúng tôi mới hỏi. – viên cảnh sát đáp.

Anh choáng váng. Viên cảnh sát nói thêm:

-Yêu cầu ông theo chúng tôi về đồn!