Một tầng lớp không có tương lai

Không nên hiểu một cách máy móc là mọi cán bộ cấp cao của đảng, nhà nước, quân đội đều nằm trong tầng lớp Nomenclatura ở Việt nam. Thực tế phức tạp hơn là lý thuyết. Cũng có những cán bộ cao cấp sống trong sạch, ngay thẳng, có lương tâm và lý tưởng, tự đứng ngoài tầng lớp ấy. Ngược lại cũng có cán bộ trung cấp lại gia nhập tầng lớp ấy do những mối quan hệ xã hội và điều kiện cụ thể đặc biệt. Tầng lớp này đang có xu thế phát triển từ gần 20 năm nay; nó phất lên theo các thời cơ:

  • Qua việc tiếp thu chiến lợi phẩm khi kết thúc chiến tranh sau 30-4-1975; bằng quà cáp, tặng phẩm cho nhau, do quản lý rất luộm thuộm, biết bao nhà cửa, xe cộ, đồ đạc riêng, của cải, vàng bạc, ngoại tệ… thu được bị chia chác bừa bãi. Phía Mỹ đánh giá tất cả chiến lợi phầm là trên dưới 6 tỷ đô la. Vào túi của tặng lớp đặc quyền này bao nhiêu? Có đến một nửa, là 3 tỷ đô la không? Cần tìm hiểu và đánh giá thêm.
  • Qua các chiến dịch đánh gian thương, tiêu diệt giai cấp tư sản công thương nghiệp ở toàn miền Nam hồi 1977 và 1978 (có thể phần lớn tài sản nổi và chìm của họ đã vào túi tầng lớp đặc quyền tham nhũng). Qua các đợt thực hiện “cho người ra đi không chính thức”, “bán chính thức”, bán bãi, bán tàu, “xuất khẩu người di tản lấy vàng”, “kế hoạch hai” của Bộ nội vụ… hồi các năm 1977, 1978, 1979, ước có nửa triệu người ra đi, mỗi người từ 3 đến 40 lạng vàng… Hiện chỉ biết vàng đưa vào công quỹ rất ít, hầu hết vào túi của tầng lớp đặc quyền ở trung ương và các địa phương. Cần chỉ rõ số vàng này vào túi các quan lớn của ngành an ninh là chủ yếu, trong khi đông đảo anh chị em an ninh, cảnh sát ở cơ sở vẫn phải sống thiếu thốn, gian khổ, có một số kẻ phen nhiễu đồng bào những cũng có anh chị em chung cuộc sống đạm bạc của bà con lao động.

Có thể nêu lên những đặc điểm nổi bật của tầng lớp quan chức đặc quyền ở Việt nam như sau:

  • Tuy tự nhận là đỉnh cao trí tuệ nhân loại do tự mãn kiêu ngạo sau khi lãnh đạo nhân dân giành lại độc lập-mà thành tích này là do truyền thống quật khởi vốn có của dân tộc- tầng lớp này không có trí tuệ ngang tầm với nhiệm vụ. Giáo sư triết học Trần Đức Thảo, một trí thức xuất sắc từ thời trẻ, bị đánh tơi bời hồi Nhân văn Giai Phẩm, sang Paris từ tháng 4-1991, cuối cùng trước khi chết (tháng 4-1993) đã nhận xét rằng các nhà lãnh đạo cộng sản Việt nam chẳng có một ai hiểu gì về chủ nghĩa Mác hết! Họ là những nhà “mác xít” khẩu hiệu! Vốn ghét bỏ trí thức, thành kiến với trí thức, không am hiểu khoa học và kỹ thuật thì làm sao mà họ có trí thức được! Họ là những người kém hiểu biết so với trình độ trí thức chung của nước ta. Nhược điểm cơ bản này họ không bao giờ nhận thấy. Cho nên không có gì là lạ khi ông Hà Sĩ Phu viết bài “Hãy dắt tay nhau đi dưới những tấm biển chỉ đường của trí tuệ” cuối năm 1988 thì họ len giật dây ra lệnh cho các trí thức cung đình của họ viết bài đả kích và phê phán một cách thấp kém, làm trò cười cho anh chị em trí thức ngay thật.
  • Vừa do kém hiểu biết, vừa do thiếu liêm sỉ, tầng lớp đặc quyền chuyên nói một đằng làm một nẻo, gây nên sự mất niềm tin thậm chí sự khinh thị của nhân dân. Họ nói leo lẻo là đầy tớ của nhân dân nhưng chuyên hà hiếp, miệt thị, thậm chí đày ải nhân dân, làm khổ dân. Họ nói về công bằng xã hội mà chế độ xã hội đầy bất công. Họ ba hoa về tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội mà thực tế chủ nghĩa ấy ngày càng tỏ ra thấp kém, lạc hậu! Do sự lừa dối kéo dài, họ tự dẫn đến chỗ mất hết tín nhiệm, nhưng vẫn dương dương tức đắc và bắt dân cứ phải tin vào sự lãnh đạo của họ.
  • Chính đo sự lừa dối có hệ thống, tầng lớp đặc quyền phơi bày rõ tính chất đạo đức giả của họ. Họ ngày càng biến chất; họ leo lẻo về tinh thần phê bình và tự phê bình nhưng lại không chịu tự phê bình thật sự, lại trả thù rất cay độc mọi ý kiến phê bình thẳng thắn, chụp mũ bừa những người phê phán họ là phản bội, là Việt gian, là tay sai đế quốc! Họ leo lẻo rằng phải tự phê bình hằng ngày như mỗi ngày phải rửa mặt, nhưng chính họ lại không chịu rửa mặt, để cáu bẩn đầy bộ mặt khó coi? Họ leo lẻo về con người, về quyền con người nhưng thực tế chà đạp ngang nhiên quyền công dân, trả thù người ngay tháng. Vụ kết án bác sĩ Nguyễn Đan Quế, giáo sư Đoàn Viết Hoạt 20 năm tù chỉ do những chính kiến chính trị đòi dân chủ đa nguyên là những biểu hiện nổi bật. Họ leo lẻo mong hòa nhập thế giới nhưng lại cố tình chống lại xu thế dần chủ của thế giới hiện đại.
  • Họ đạo đức giả khi dẫn ra tư tưởng Hồ Chí Minh để áp đặt đường lô bảo thủ. Họ lợi dụng uy tín của chủ tịch Hồ Chí Minh để bất nhân dân chấp nhận đường lối đã lỗi thời trong khi chính họ đã cắt xén di chúc Hồ Chí Minh, xúc phạm sự mong muốn thiêng liêng của chủ tịch Hồ Chí Minh là thi hài được hỏa thiêu, lại còn định lờ đi việc xóa bỏ thuế cho bà con nông dân trong một năm như bản di chúc đề ra.
  • Tầng lớp đặc quyền đặc lợi ở Việt nam đang biến chất và thoái hóa nhanh. Chính sách “đổi mới” của họ không nhất quán, không đủ liều lượng vì họ không tự đề ra nổi chiến lược đổi mới; trong hàng ngũ họ không có một người nào là “nhà chiến lược đổi mới” cả. Nam 1986 họ buộc phải đổi mới theo Liên xô. Nay lại cố đổi mới theo Trung Quốc. Khi bí quá lại muốn học Singapore (trong khi điều kiện hai nước khấc hẳn nhau!) Thật ra họ mang bản chất bảo thủ nặng nề, quay nhìn về dĩ văng hơn là hướng lới tương lai. Bảo thủ mà đẻ ra được “đổi mới” chỉ là chuyện hoang đường; con vịt sao đẻ nổi được ra con rồng!
  • Từ mấy năm nay, tầng lớp đặc quyền đặc lợi ở Việt nam trong quá trình thoái hóa với tốc độ nhanh, càng ngày càng mang tính chất mafia tệ hại. Họ gãy nên nạn tham nhũng và nạn buôn lậu, hai quốc nạn khủng khiếp, lại còn đề ra chiến dịch bài trừ nhưng vì là căn bệnh của chính trong táng lớp họ nên chỉ càng tạo nên sự căm phẫn, mất niềm tin và khinh thường của nhân dân. Hai quốc nạn ấy vẫn cứ tồn tại và phát triển. Chính những kẻ trong hàng ngũ họ đã ký những hiệp định buôn bán bất bình đẳng với các công ty nước ngoài để bỏ túi những khoản tiền thưởng hoa hồng. Chính những kẻ trong hàng ngũ họ đang bán đứng nhà cửa, dinh thự, đất đai, tài sản quốc gia cho các công ty nước ngoài. Họ chịu trách nhiệm về tình trạng đạo đức suy đồi, nạn cờ bạc, mãi dâm, hút sách, trộm cướp lan tràn, nòi giống và tương lai dân tộc bị đe dọa một cách thảm khốc vì bệnh si-đa và suy dinh dưỡng. Biết bao ý kiến hợp tình hợp lý, biết bao kiến nghị, đề nghị của những người có lương tâm và trách nhiệm đưa ra, họ đều một mực khước từ và bác bỏ vì đụng đến đặc quyền đặc lợi của họ. Họ đã đặt mình cao hơn dân tộc, quyền lợi tầng lớp và cá nhân họ cao hơn số phận của nhân dân. Họ không chịu nhìn nhận rõ những sai lầm trong quá khứ, họ không có đủ dũng khí thú nhận những lầm lẫn và tội lỗi trong mấy chục năm qua nên họ không sao xác định nói con đường mới mẻ đúng đắn. Họ đang cầm giữ vận mệnh của dân tộc, của nhân dân, gây nên tình trạng bế tắc chung không có lối thoát.

Nhưng nhân dân Việt nam chuộng đạo lý và nhân cách với bộ phận ưu tú sáng suốt và quật khởi không thể để cho họ cầm tù, không cho phép họ giữ nhân dân làm con tin cho đường lối sai lầm, giáo điều và bảo thủ tệ hại của họ!